Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 419: Bán cổ phiếu (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:52:11
Lượt xem: 536
Tô Nhuyễn nói sắp có cơ hội đánh Hoắc Hướng Dương một trận, là vì cô biết nhất định Tô Thanh Thanh sẽ không bỏ qua cô hội đến thành phố Thân cứu chú Cố.
Tên đầy đủ của chú Cố là Cố Vĩ Lương, là Hoa Kiều nước T, tổ tiên vẫn luôn làm ăn buôn bán châu báu và trang phục ở nước bạn, sau khi cải cách mở ra, đầu thập niên 90 mới về nước khai thác thị trường quốc nội.
Đầu năm 92, ông ấy đi khảo sát thị trường ở thành phố Thân gặp phải cướp bóc, lúc ấy được Tô Nhuyễn và Hoắc Hướng Dương đi ngang qua cứu giúp.
Nói đúng ra là, được Tô Nhuyễn quyết định cứu. Gã nhát gan Hoắc Hướng Dương kia là kẻ miệng cọp gan thỏ, thực tế nhát như cáy, gặp phải chuyện là như rùa đen rút đầu.
Sau đó Tô Nhuyễn dựa vào sự giúp đỡ của chú Cố bắt đầu lập nghiệp. Khi xây dựng nhà máy, không ít lần Hoắc Hướng Dương khoe khoang chuyện này trước mặt bạn bè thân thích, ngoài tô điểm cho đẹp thêm quá trình diễn ra, thời gian và địa điểm anh ta cũng nói rõ ràng rành mạch.
Đây là một trong những bước ngoặt lớn nhất trong đời Tô Nhuyễn, với tính xấu của Tô Thanh Thanh sao cô ta có thể bỏ lỡ.
Tất nhiên Tô Nhuyễn cũng muốn đi rồi, không phải cô để ý Tô Thanh Thanh tranh đoạt cơ duyên với mình, mà vì chú Cố có ơn tri ngộ và ơn tái tạo với cô.
Đương nhiên cô sẽ không giao an nguy của ông ấy cho người khác, đặc biệt là hai mặt hàng không đáng tin cậy như Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh.
Đúng lúc bọn họ cũng phải đi bán cổ phiếu.
Mùng bảy tháng giêng, hai người khởi hành đến thành phố Thân, khi lên máy bay, Lộc Minh Sâm định đỡ Tô Nhuyễn, lại bị cô hung hăng trừng mắt, ném tay anh ra.
Lộc Minh Sâm sờ sờ mũi, vẫn như kẻ vô lại dán lấy cô, tìm chỗ của mình ngồi xuống.
Khi ngồi xuống, Tô Nhuyễn lại rên lên một tiếng, không nhịn được quay sang trừng đối phương.
Lộc Minh Sâm ân cần thắt dây an toàn giúp cô: “Được rồi được rồi, sắp được nghỉ ngơi rồi.”
Tô Nhuyễn tựa lưng vào ghế ngồi, lạnh lùng hừ một tiếng, nhắm mắt dưỡng thần, không muốn để ý đến anh.
Dựa theo kế hoạch của Lộc Minh Sâm, vốn dĩ mùng năm bọn họ sẽ lái xe xuất phát, nhưng tối hôm mùng bốn thiếu chút nữa cô đã bị Lộc Minh Sâm làm chết, lý do là hai ngày tới không thể làm gì, phải ăn bù trước đã.
Tô Nhuyễn thật sự không chống đỡ nổi, cái khó ló cái khôn chuyển sang đi máy bay.
Trong niên đại đường cao tốc còn chưa nhiều này, dù hai người bọn họ thay phiên nhau lái xe, đi suốt hai ngày cũng vô cùng mệt mỏi, ngồi máy bay thì khác, vừa nhanh vừa không cần mệt mỏi, khuyết điểm duy nhất chính là tốn tiền.
Giá vé đắt đến mức người bình thường rất ít khi xếp nó vào phạm vi phương tiện giao thông di chuyển, khiến Tô Nhuyễn nghèo một khoảng tời gian cũng quên mất nó.
Vì thế Lộc Minh Sâm đã mua vé máy bay mùng bảy.
Vốn tưởng rằng sẽ tránh được một kiếp, nhưng mà đêm qua gã đàn ông này lại tra tấn cô cực kỳ tàn ác, lý do từ một biến thành hai, thứ nhất, mấy ngày kế tiếp chưa chắc đã có điều kiện, thứ hai, không phải lái xe không cần lo lắng vấn đề không đủ tinh lực, lên máy bay ngủ bù là được rồi.
Khốn nạn! Tinh lực biến thái của anh ấy giống người khác sao?
Cuối cùng Tô Nhuyễn gần như ngất xỉu, sau đó cảm thấy vừa nhắm mắt lại đã bị gọi dậy xuất phát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-419-ban-co-phieu-1.html.]
Hiếm khi thấy cô cáu kỉnh vì bị gọi dậy, từ sáng đến giờ đều không muốn để ý đến Lộc Minh Sâm.
Lúc này ngồi dựa lưng vào ghế, vốn dĩ Tô Nhuyễn định nhắm mắt dưỡng thần, nhưng cơn buồn ngủ lại ập đến, khiến cô dần dần chìm vào giấc mộng.
Bên tai mơ hồ có người lớn tiếng nói gì đó, hình như làm khó tiếp viên hàng không, thời buổi này nhiều nhà giàu mới nổi tố chất thật sự không yêu thương nổi, ngồi máy bay thôi mà cứ như mình là đại gia cao hơn người khác vậy.
Tô Nhuyễn nhíu mày định mở mắt, giọng nói kia đột nhiên im bặt, rất nhanh một cánh tay dài vươn tới, Tô Nhuyễn thuận thế dựa vào lòng n.g.ự.c quen thuộc, tiếp tục ngủ say sưa.
Ánh mắt Lộc Minh Sâm dừng trên người đàn ông trung niên bụng bia bên cạnh, nói với tiếp viên hàng không: “Cho tôi một cái chăn.”
Tiếp viên hàng không lấy lại tinh thần vội vàng đi lấy chăn, gã đàn ông bụng bia kia xoa cổ tay đau nhức của mình, sợ tới mức phải đổi xuống ghế trống phía sau, người xung quanh không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra, người đàn ông này thật đáng sợ.
Nhưng mà sau khi lấy được chăn, khuôn mặt anh lại trở nên dịu dàng, khẽ giũ chiếc chăn màu lam nhạt ra đắp lên người cô gái trong lòng, cẩn thận nhẹ nhàng, bàn tay vỗ về sống lưng cô gái, hoàn toàn không cách nào liên tưởng tới người đàn ông ánh mắt tàn nhẫn, ra tay nhanh như điện ban nãy.
Cuối cùng chuyến bay ấy vô cùng yên ổn.
Hành trình chưa đến ba giờ trôi qua nhanh chóng, Tô Nhuyễn cảm giác mình mới ngủ chưa lâu, đã bị lay tỉnh: “Nhuyễn Nhuyễn, dậy thôi.”
Tô Nhuyễn mơ mơ màng màng mở to mắt, Lộc Minh Sâm sờ trán cô, cúi đầu chỉnh lại dây an toàn: “Sắp hạ cánh rồi, dậy trước một lát, tránh bị cảm.”
Tô Nhuyễn vươn vai, đối mặt với ánh mắt tiếp viên hàng không cô hơi sửng sốt, ánh mắt cảm kích mang theo kính nể này là chuyện thế nào?
Khi xuống máy bay, tiếp viên hàng không cười với cô hiền lành khác thường: “Hoan nghênh lần sau lại tới.”
Vân Chi
Tô Nhuyễn lễ phép đáp lại, sau đó nói với Lộc Minh Sâm: “Tiếp viên hàng không trên chuyến bay này lợi hại thật đấy, trước đó hình như em nghe thấy có người làm ầm ĩ, kết quả không bao lâu đã dẹp yên rồi.”
Cô vừa nói xong, đã trông thấy vài người nhìn về phía mình, ánh mắt kỳ dị, khiến Tô Nhuyễn không hiểu ra sao.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch ấy, Lộc Minh Sâm khẽ cười thành tiếng, dắt tay cô xuống máy bay.
Tô Nhuyễn sờ lên mặt mình: “Tuy rằng em biết em rất xinh đẹp, nhưng tỉ lệ quay đầu này hơi khoa trương rồi, hơn nữa sao ánh mắt bọn họ giống như đang nhìn…”
Lộc Minh Sâm cười hỏi: “Giống nhìn cái gì?”
Tô Nhuyễn nghiêm túc nói: “Giống nhìn người phụ nữ của đại ca xã hội đen.”
Lộc Minh Sâm bật cười, vươn tay búng trán cô: “Gọi đại ca.”
Tô Nhuyễn nhăn mũi, cười xấu xa: “Anh trai Bảo Bối?”
Trước kia anh ấy rất bài xích cái tên này.
Ai ngờ hiện tại lại cười rất tươi: “Cũng được, em gái Miên Hoa.” Giọng anh đầy ẩn ý: “Nhuyễn Nhuyễn…”
Tô Nhuyễn tức giận đá anh một cái, nhưng anh đã nhanh nhẹn né được, hai người cười đùa như vậy suốt quãng đường ra khỏi sân bay.