Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 417: Mất hết thể diện
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:52:08
Lượt xem: 505
Mặt Lộc Minh Sâm không chút biểu cảm, nắm chặt cổ áo Hoắc Hướng Dương, hung hăng nện xuống hai quả đấm. Ngay cả phản ứng lại Hoắc Hướng Dương cũng chưa kịp, đã phát hiện ra nửa bên mặt mình nóng rát.
Đợi quả đ.ấ.m thứ ba rơi xuống, Hoắc Hướng Dương miễn cưỡng giơ tay lên, nhưng mà cũng chỉ phí công, suýt nữa anh ta đã cho rằng nửa đầu mình sẽ bị đánh nát.
Tô Thanh Thanh đã lấy lại tinh thần, ôm bụng thét chói tai chạy tới: “Lộc Minh Sâm! Anh làm gì thế? Buông anh ấy ra.”
Người vây xem cũng vội vàng chạy tới khuyên can: “Ôi ôi ôi, có chuyện gì vậy?”
“Có chuyện gì từ từ nói.”
Lộc Minh Sâm xách Hoắc Hướng Dương như xách con gà nhép, một tay hung hăng ném anh ta ngã dưới chân Tô Thanh Thanh. Tô Thanh Thanh vội vàng xoay người, cố hết sức dìu anh ta đứng dậy: “Anh Hướng Dương! Anh sao rồi?”
Lúc này áo khoác nhung màu nâu nhạt và đầu tóc Hoắc Hướng Dương đã rối tung như ổ gà, nửa bên mặt sưng vù lên, bên môi cũng có vết máu, quỳ rạp trên mặt đất, nhếch nhác không chịu nổi.
Tô Thanh Thanh tức giận ngẩng đầu nhìn Lộc Minh Sâm: “Anh……”
Nhưng mà đối mặt với cặp mắt phượng lạnh như băng kia, sợ hãi đời trước đột nhiên chui vào óc, lời đã tới bên miệng toàn bộ bị dọa vào trong.
Hôm nay Lộc Minh Sâm luôn trầm mặc ôn hòa, Tô Nhuyễn làm ra dáng vẻ kệch cỡm bên người anh, anh đều dịu dàng sủng nịnh, khiến Tô Thanh Thanh nhất thời quên mất, anh là người đàn ông tàn nhẫn đáng sợ đến mức nào.
Lộc Minh Sâm từ trên cao nhìn xuống hai người bọn họ, lạnh lùng nói: “Tô Thanh Thanh, cô lắc lư trước mặt tôi còn chưa đủ, lại bảo cả thứ chó c.h.ế.t này tới quấy rầy Tô Nhuyễn sao?”
“Có phải cô thấy tôi quá dễ tính không?” Khi nói, anh không nhịn được lại nhấc chân dẫm lên cẳng chân Hoắc Hướng Dương.
Hoắc Hướng Dương không nhịn được, hét thảm thành tiếng: “A a a! Không phải thế! Buông tôi ra!”
Người vây xem lại sửng sốt.
Có người hỏi: “Lộc Minh Sâm nói vậy là có ý gì?”
Người vừa nghe thấy Hoắc Hướng Dương nói chuyện với Tô Nhuyễn, giải thích: “Có thể có ý gì, chính là nói Tô Thanh Thanh đi quyến rũ Lộc Minh Sâm không thành công, kết quả Hoắc Hướng Dương lại đi quyến rũ Tô Nhuyễn đó.”
“Hai người này đúng là… Không phải tình cảm rất tốt sao? Làm vậy làm gì?”
Vân Chi
“Còn làm gì nữa, tôi thấy tám phần vì thấy người ta sống tốt, ghen tị thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-417-mat-het-the-dien.html.]
Vĩnh viễn đừng xem thường lực lượng của đám người hóng chuyện, người sáng suốt đều nhìn ra được, Hoắc Hướng Dương thúc ngựa cũng không đuổi kịp Lộc Minh Sâm, còn Tô Nhuyễn cũng bỏ rơi Tô Thanh Thanh mấy con phố.
Từ nhỏ đến lớn Tô Thanh Thanh vẫn luôn ganh đua phân cao thấp với Tô Nhuyễn, lúc ấy bốn người còn có chuyện sâu xa, bâu giờ Tô Thanh Thanh hối hận vì gả cho Hoắc Hướng Dương, muốn thông đồng với Lộc Minh Sâm… Chắc chắn là chuyện cô ta có thể làm ra được.
Hoắc Hướng Dương càng khỏi phải nói, vốn dĩ trước đây cũng coi trọng Tô Nhuyễn, chỉ là sau đó bị bắt quả tang đang ăn nằm với Tô Thanh Thanh, bất đắc dĩ mới phải kết hôn.
Bây giờ nhìn thấy Tô Nhuyễn càng ngày càng tỏa sáng, càng ngày càng ưu tú, chắc chắn không nhịn được nảy sinh ý đồ xấu.
“Ai, đáng tiếc các bà không nghe được giọng điệu ban nãy, Nhuyễn Nhuyễn, số tiền đó em không nên hành động theo cảm tính, cho bọn họ chút lợi ích cũng dễ làm thôi…”
Thím kia học giống như đúc, bĩu môi khinh bỉ: “Ai không biết còn tưởng rằng cậu ta mới là chồng của Nhuyễn Nhuyễn đó.”
“Cho nên, chỉ sợ cũng là vì tiền.”
Đây là lý do có sức thuyết phục nhất, đương nhiên chỗ Tô Thanh Thanh cũng tương tự.
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Hoắc Hướng Dương ôm mặt, gian nan bò dậy, biện giải: “Không phải thế, chỉ là quan tâm bà nội và bác trai, tôi mới thuận miệng nói một câu mà thôi!”
Thím Hồ chính tai nghe được hai người nói chuyện, không tin lời anh ta: “Dù quan tâm cũng không tới lượt cậu quan tâm, tiền kia người ta là chính chủ còn không cần, cậu nhọc lòng làm gì? Chẳng lẽ tiết kiệm được có thể trở thành của cậu sao?”
Tô Thanh Thanh nghe thấy lời này, bị dọa giật mình, lập tức nhìn về phía Hoắc Hướng Dương.
Nghĩ đến cuộc nói chuyện ban nãy giữa mình và Tô Thanh Thanh, Tô Nhuyễn nheo mắt lại, Hoắc Hướng Dương thì bày ra sắc mặt như bị oan uổng lớn lao.
Lộc Minh Sâm lười xem hai vai hề nhảy nhót ấy, dắt tay Tô Nhuyễn, chuẩn bị rời đi.
Khi đi ngang qua Hoắc Hướng Dương bỗng nhiên anh dừng lại, Hoắc Hướng Dương ôm mặt lui về phía sau một bước theo bản năng, không phải anh ta muốn lộ ra dáng vẻ nhát gan này, mà vì thân thể đau đớn khiến anh ta tự nhiên phản ứng như vậy.
“Không có lần sau.” Giọng Lộc Minh Sâm không hề tàn nhẫn, ngược lại mang theo vài phần lười nhác, khi nói chuyện ánh mắt đảo qua mắt và miệng Hoắc Hướng Dương. Nhưng không hiểu sao Hoắc Hướng Dương lại cảm thấy sợ hãi như mắt sắp bị xẻo mất, miệng sắp bị xé nát, sống lưng lạnh lẽo khiến anh ta không nói nên lời.
Sau đó Lộc Minh Sâm mới dắt tay Tô Nhuyễn đi về phía xe jeep, Tô Nhuyễn còn làm động tác buồn nôn: “Thật hận không thể đổi tên mới.”
Mặt Hoắc Hướng Dương đủ mọi màu sắ, dần dần chuyển sang xanh mét.
Lộc Minh Sâm lại nở nụ cười lạnh lùng, che tay mở cửa ghế phụ, nhìn Tô Nhuyễn lên xe rồi mới đi vòng sang ghế lái.