Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 416: Lộc Minh Sâm đánh người
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:52:06
Lượt xem: 517
“… Ha ha, đợi khi nào thật sự kiếm được một trăm vạn, chúng tôi sẽ bỏ tiền ra xây cầu sửa đường cho thôn chúng ta.”
Hai người nói chuyện xong mới phát hiện ra Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh càng c.h.é.m gió càng hăng, thi thoảng Hoắc Hướng Dương còn lén lút liếc về phía Tô Nhuyễn.
Anh ta nhìn lén lút, Tô Nhuyễn không phát hiện ra, nhưng Lộc Minh Sâm lại lạnh lùng nheo mắt lại…
Hoắc Hướng Dương vô thức sinh ra cảm giác nguy hiểm, khi lại lén lút nhìn về phía Tô Nhuyễn, đối mặt với ánh mắt lãnh lệ của Lộc Minh Sâm, anh ta lập tức tránh đi theo bản năng.
Nhận thấy cảm xúc của Lộc Minh không đúng lắm, Tô Nhuyễn hỏi: “Làm sao vậy?”
Lộc Minh Sâm nghịch ngón tay trắng nõn của cô, nói: “Không sao.”
Khi mọi người đang nói chuyện, chú Hồ dẫn theo hai người cán bộ thôn và hai vị trưởng bối nhà họ Lộc đến. Hiển nhiên hai vị trưởng bối nhà họ Lộc cũng cảm thấy vô cùng mất mặt, một trong số đó nhìn lộc Minh Sâm, thở dài: “Đúng là tạo nghiệp mà.”
Chú Hồ nói: “Hai vợ chồng nó còn trẻ, sợ là chuyện này không dễ làm, chú Ba Lộc, ngài xem có biện pháp nào không?”
Chú ba Lộc thở dài, mặt đầy ưu sầu: “Ba anh em nhà họ Lộc kia là loại người gì, mọi người cũng thấy rồi đấy, đến cha ruột còn tra tấn chết.”
Dù Lộc Trường Hà có ác độc, cuối cùng không phải ba anh em nó đều hưởng lợi ích sao? Không ngờ lại bị con trai con gái ruột tra tấn chết.
“Cho nên mới nói, đều là báo ứng.”
Một người khác là ông bảy Lộc nhìn Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn nói: “Hiện giờ ông thấy chúng nó đã đến đường cùng rồi, không còn gì để mất nữa, sợ là không dễ lấy lại mấy thứ kia.”
Tô Nhuyễn nhìn ông ta nheo mắt lại như có ẩn ý khác, biết không dễ ở đây còn có nghĩa, cần bỏ ra lợi ích.
Quả nhiên là người nhà họ Lộc, nhà dột từ nóc.
Tô Nhuyễn thản nhiên nói: “Vừa rồi cháu đã thương lượng với anh Minh Sâm, sang năm cháu phải quay về đi học rồi, anh Minh Sâm lại thường xuyên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, chắc chắn không thể ở lại nơi này lâu dài.”
“Cho nên nếu di vật trong tay bà cụ là ảnh chụp của mẹ chồng cháu, hay khăn tay, đồ thường dùng linh tinh gì đó, thì cho chúng cháu xin lại, còn vòng tay nhẫn vàng, đồng bạc linh tinh…” Tô Nhuyễn nói: “Những thứ đó đều là đồ hại c.h.ế.t mẹ chồng cháu, chúng cháu không muốn lấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-416-loc-minh-sam-danh-nguoi.html.]
“Đến lúc đó ai lấy được thì chia cho người ấy đi, hoặc là quyên tặng cho thôn xây cầu sửa đường cũng được, các chú các bác cứ xem rồi làm.”
Mọi người đều giật minh, có người cao giọng hỏi lại: “Số tiền đó hai đứa đều không cần?”
Bà cụ Tô và Tô Văn Sơn đều sốt ruột nhìn Tô Nhuyễn, số tiền lớn như vậy nói không lấy là không lấy, chẳng phải điên rồi sao?
Tô Văn Sơn vẫn luôn im lặng, không nhịn được nữa nhìn Lộc Minh Sâm, mở miệng: “Hai đứa suy nghĩ lại cho kỹ, tiền bạc đâu có lỗi gì.”
Tô Văn Xuyên nói: “Đúng vậy, Minh Sâm, chuyện lớn như vậy cháu đừng để Tô Nhuyễn quyết định lung tung.”
Vân Chi
Lộc Minh Sâm thản nhiên liếc mắt nhìn ông ta, nói: “Cháu nghe cô ấy.”
Người nhà họ Tô cứng họng, đương nhiên ngoài người nhà họ Tô ra, những người khác đều vô cùng cao hứng.
Vốn là chuyện nhà người khác, bây giờ trực tiếp biến thành lợi ích thiết thực cho mình, ai lại không muốn?
A, không, sắc mặt hai vị trưởng bối nhà họ Lộc cũng không tốt lắm, vốn dĩ là đồ nhà họ Lộc, bây giờ phải chia cho người trong thôn…
Nhưng mà hiển nhiên Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn đã quyết ý, giao chuyện này cho người trong thôn xử lý, còn hai người chuẩn bị mau chóng quay về tỉnh Đông Lâm.
Trước khi đi vì thôn dân nhiệt tình hàn huyên, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm tách nhau ra, không biết từ khi nào Hoắc Hướng Dương đã tới gần cô: “Nhuyễn Nhuyễn, số tiền đó em không nên hành động theo cảm tính, cho bọn họ chút lợi ích cũng dễ làm thôi.”
Giọng điệu rất thân thiết, cách nói chuyện giống như số tiền đó là của anh ta vậy.
Đời trước Hoắc Hướng Dương muốn thông đồng với cô gái nào, luôn dùng dáng vẻ này, phảng phất như anh ta chính là người thân của đối phương.
Tô Nhuyễn không biết vì sao anh ta đột nhiên tới tìm mình, chỉ cảm thấy ghê tởm không chịu nổi, cô không khách sáo nói: “Liên quan quái gì với anh?”
Nói xong cô ngẩng đầu hô to về phía Tô Thanh Thanh không biết đang khoác lác với ai: “Tô Thanh Thanh, quản cho tốt Hoắc Hướng Dương nhà cô đi, đang yên đang lành chạy tới gọi tên thân mật của tôi, có thể bảo anh ta đừng khiến tôi ghê tởm không? Tôi buồn nôn quá!”
Sắc mặt Tô Thanh Thanh đại biến, không thể tin nổi nhìn Hoắc Hướng Dương, nhưng mà cô ta còn chưa kịp hành động, Lộc Minh Sâm đang đứng bên phía trưởng bối nhà mình lập tức bước qua, nắm lấy cổ áo Hoắc Hướng Dương, hung hăng cho đối phương một quả đấm…