Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 415: Lát nữa nghe em
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:52:05
Lượt xem: 472
“A, vợ chồng son nhà này tình cảm tốt thật đấy, nhưng mà Thanh Thanh đang mang thai, đừng đứng ngoài này, vào nhà đi.”
Hóa ra đã có thôn dân ăn cơm xong lục tục qua đây ngồi hóng chuyện. Tô Thanh Thanh không muốn vào, nhưng Hoắc Hướng Dương đã ôm lấy cô ta, đi vào bên trong: “Đi xem đi, cũng không biết cuối cùng chuyện này sẽ giải quyết thế nào.”
Người lục tục kéo tới không ít, chen đầy căn phòng, cán bộ thôn và trưởng bối nhà họ Lộc vẫn chưa tới, mọi người ngồi đó thảo luận trước. Thảo luận xong chuyện nhà họ Lộc rồi, khó tránh khỏi chú ý tới Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm, quan tâm cuộc sống của bọn họ ở thành phố Yến.
Có người đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng thay bọn họ, sau khi thừa kế tài sản kếch xù sẽ có cuộc sống thế nào.
“Mua mấy căn nhà lầu, tivi tủ lạnh máy giặt đều mua, mua thêm chiếc ô tô nhỏ nữa.”
Có người nói: “Theo tôi thấy, có nhiều tiền như vậy cần gì mua nhà lầu, tôi xem trong tivi, ông chủ lớn đều ở biệt thự, vừa rộng rãi vừa khí thế.”
“Hướng Dương, cậu đi nhiều hiểu rộng, có phải ông chủ lớn ở phương nam đều ở biệt thự hay không?”
Hoắc Hướng Dương đang yên lặng quan sát Tô Nhuyễn, nghe thấy lời này không khỏi bật cười: “Đúng là như vậy, ở phương nam kẻ có tiền đều ở nhà tây, chính là công quán dành cho nước ngoài thời dân quốc, không giống nhà lầu của chúng ta, vô cùng khí phái.”
“Giống trong tivi à?”
“Ừ, giống như đúc, những người đó mới là kẻ có tiền chân chính, trong nhà có tài xế, có bảo mẫu, phí sửa sang nhà cửa một năm chỉ sợ không dưới mười mấy vạn, một trăm vạn không tính là gì.”
Hoắc Hướng Dương nói lời ẩn ý: “Tôi quen một người trẻ tuổi, cậu ta thừa kế di sản của ông nội, cũng vài trăm vạn, kết quả miệng ăn núi lở, chưa đến hai năm đã bán mất công quán ông nội để lại cho cậu ta rồi.”
Tô Thanh Thanh thuận thế nói: “Cho nên đàn ông tốt không cần dựa vào cha mẹ, nói cho cùng vẫn phải có bản lĩnh mới được.”
“Người đời có câu ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ai biết sang năm ai sẽ phát tài.”
Cô ta cố ý quơ quơ vòng vàng trên cổ tay: “Ví như chúng tôi năm trước, không phải vẫn nghèo đến mức phải vay tiền sao? Vay ba vạn mở cửa hàng, vốn dĩ chỉ muốn kiếm vài đồng vất vả, ai ngờ doanh thu một ngày đã gần một vạn rồi.”
Mọi người lập tức kinh ngạc: “Mở cửa hàng ở thành phố Yến kiếm tiền dễ vậy sao?”
“Thật ra không phải ai cũng kiếm được như vậy, chủ yếu là vì tôi và anh Hướng Dương tương đối biết chọn quần áo, khách hàng đều thích mua ở cửa hàng nhà chúng tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-415-lat-nua-nghe-em.html.]
“Có điều sang năm không được rồi.” Cô ta xoa bụng, liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn, nói: “Tôi sắp sinh bé, phải thuê thêm người.”
Lời này thốt ra, không ít người nảy sinh hứng thú, dù Lộc Minh Sâm là nhân vật truyền kỳ thật, nhưng nếu có thể đi theo Tô Thanh Thanh, ra ngooài làm việc, lại hoàn toàn khác, là chuyện liên quan đến kế sinh nhai đó.
Cuối cùng cũng nhận được đãi ngộ nhân vật trung tâm, Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương đều thích ý, thoải mái tận tình khoác lác.
Mọi người đều bị hấp dẫn qua đó, vừa lúc tạo cơ hội cho Tô Nhuyễn thương lượng với Lộc Minh Sâm: “Anh nghĩ trong tay bà cụ có đồ của mẹ anh không? Sao em cảm thấy giống như bà ấy đang lừa người ta?”
Lộc Minh Sâm cúi đầu thưởng thức lọn tóc rơi xuống bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Trong danh sách của hồi môn thiếu hai chiếc nhẫn vàng và một đôi vòng tay bạc, chắc còn vài chiếc nhẫn vàng nữa, có thể là giấu trong tường kép hộp đựng đồ.”
“Mấy thứ đó đều không sao cả, anh nhớ khi còn nhỏ từng chụp một tấm ảnh chung với mẹ mình…”
Tô Nhuyễn hiểu ý Lộc Minh Sâm, đồ đắt tiền căn bản không nhiều, khả năng bà cụ Lộc trông thấy thảm trạng của ông cụ Lộc, muốn treo mấy thứ này để con cái chăm sóc tuổi già, đáng tiếc ba anh em nhà kia mưa dầm thấm đất từ nhỏ, xử sự đều lấy lợi ích làm đầu.
Ông cụ Lộc lén lút giấu nhiều vốn riêng như vậy, lại đối xử không công bằng với ba đứa con, khiến ba anh em đều cho rằng mình chịu thiệt, không còn tín nhiệm bọn họ, kết quả bà cụ Lộc dùng lại chiêu cũ, không chỉ không đạt được mục đích, ngược lại còn khiến ba đứa con ngược đãi bức ép bà ta thỏa hiệp.
Thứ Lộc Minh Sâm muốn lấy về, chẳng qua chỉ là một tấm ảnh chụp.
Lâm Vi Vi qua đời khi Lộc Minh Sâm sáu tuổi, ngoài một tấm ảnh chụp khi còn thiếu nữ ở chỗ dì Phúc, không còn bất kỳ thứ gì…
Nghĩ đến đây, Tô Nhuyễn đau xót trong lòng, mở mười ngón tay ra, đan vào tay Lộc Minh Sâm, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh.
Lộc Minh Sâm nhìn cô một cái, nhẹ nhàng lắc lư hai bàn tay.
Thật ra bọn họ đều biết, muốn lấy lại đồ thuộc về Lâm Vi Vi sợ là hy vọng xa vời, với tính tình của hai vợ chồng già nhà họ Lộc, Lộc Minh Sâm do Lâm Vi Vi để lại còn tìm mọi cách tra tấn, sợ là đồ của Lâm Vi Vi cũng không giữ lại.
Tô Nhuyễn càng nghĩ càng giận, nói với Lộc Minh Sâm: “Lát nữa anh đừng mở miệng, nghe em nói.”
Nhà họ Lộc dẫm lên thi cốt cha mẹ Lộc Minh Sâm, dẫm lên tôn nghiêm của anh, hưởng thụ cuộc sống tốt lành gần hai mươi năm, bà cụ Lộc đã điên rồi còn muốn lợi dụng Lộc Minh Sâm đạt được cuộc sống yên ổn, dựa vào đâu chứ?
Vân Chi
Người nhà họ Lộc… Đừng mong sống tốt!