Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 414: Lộc Minh Sâm là kẻ ngu
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:52:04
Lượt xem: 550
Đúng là Tô Thanh Thanh sắp tức c.h.ế.t rồi, cô ta đang định nói gì đó, lại trông thấy Lộc Minh Sâm ra khỏi nhà chính, chắc là nhìn thấy hai người từ cửa sổ.
Anh cau mày đến gần, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Thanh Thanh một cái, cúi đầu dịu dàng hỏi Tô Nhuyễn: “Nói gì thế?”
Tô Nhuyễn cố ý bĩu môi, ôm lấy cánh tay anh, làm nũng: “Không có gì, cô ta tới chất vấn em vì sao lại gạt anh thôi.”
“Em thật không hiểu nổi, em lừa anh khi nào? Hơn nữa em lừa anh liên quan gì đến cô ta?”
Nhìn cô õng ẹo làm ra vẻ, Lộc Minh Sâm biết ngay cô lại đang chọc tức Tô Thanh Thanh. Anh phối hợp chăm chú nhìn Tô Thanh Thanh, hỏi: “Có phải tôi đã cảnh cáo cô, không được trêu chọc Nhuyễn Nhuyễn nữa hay không?”
Tô Thanh Thanh cắn răng, cả giận: “Ngay từ đầu chị ta đã biết mẹ anh bị nhà họ Lộc hại chết, nên chị ta mới dễ dàng lấy lòng anh, lấy được tín nhiệm của anh như vậy.”
“Dù đã biết người chị ta yêu là Hoắc Hướng Dương, cuối cùng sẽ ôm tất cả tài sản của anh đi quyến rũ anh ấy, anh vẫn bằng lòng tin tưởng chị ta sao?”
Tô Nhuyễn ngẩng đầu nhìn Lộc Minh Sâm, phân tích cho anh nghe tình trạng tâm lý của Tô Thanh Thanh: “Em đoán khả năng là nhà họ Hoắc cảm thấy cô ta không tốt, dù sao cuộc hôn nhân này cũng dựa vào hành vi bất chính, cho nên luôn chột dạ cho rằng em sẽ quay về cướp đoạt Hoắc Hướng Dương.”
“Hoắc Hướng Dương,” Cô cười nhạo một tiếng: “Anh Minh Sâm, so anh với Hoắc Hướng Dương, kẻ ngốc cũng biết anh tốt hơn.”
Tô Nhuyễn dựa vào vai Lộc Minh Sâm, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí: “Em thấy cô ta tìm anh chính vì ghen ghét, ghen ghét em có cuộc sống tốt hơn cô ta.”
“Ai, từ nhỏ cô ta đã vậy rồi.” Tô Nhuyễn nói tiếp: “Đặc biệt bây giờ biết anh có tiền, hận không thể khiến anh vứt bỏ em, để cô ta thế chỗ. Việc như vậy cô ta làm vô cùng thuần thục.”
“Đáng tiếc…”
Tô Nhuyễn nhìn Tô Thanh Thanh bằng ánh mắt thương hại: “Anh Minh Sâm không giống Hoắc Hướng Dương nhà cô, Hoắc Hướng Dương có thể dễ dàng bị cô quyến rũ, anh Minh Sâm lại ghét nhất loại người không đứng đắn.”
Vân Chi
Tô Thanh Thanh nổi giận: “Ai không đứng đắn?”
Tô Nhuyễn nói: “Ai chột dạ người đó trả lời.”
Lộc Minh Sâm sủng nịch xoa mặt Tô Nhuyễn, nói với Tô Thanh Thanh nói: “Đây là chuyện của hai chúng tôi, dù cô ấy lừa tôi thật, tôi cũng cam tâm tình nguyện, không tới lượt cô quản.”
“Mong cô đừng tiếp tục lắc lư trước mặt chúng tôi nữa, nếu không cửa hàng hiện tại của nhà cô sẽ không còn đâu.”
Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm, cười vô cùng ngọt: “Anh Minh Sâm, anh tốt nhất.”
“Ừ.” Mặt Lộc Minh Sâm mang theo ý cười: “Yên tâm, anh sẽ không tin cô ta đâu.” Dứt lời ôm lấy Tô Nhuyễn rời đi.
Tô Thanh Thanh tức giận, sắc mặt xanh mét, ánh mắt hung ác nhìn theo bóng dáng hai người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-414-loc-minh-sam-la-ke-ngu.html.]
Tô Nhuyễn còn đắc ý dào dạt, quay đầu lại nhìn cô ta một cái, le lưỡi làm mặt quỷ với cô ta.
Lộc Minh Sâm cúi đầu, trông thấy cảnh ấy không nhịn được bật cười, xoa đầu cô, đúng là càng ngày càng giống trẻ con.
Tô Thanh Thanh ở phía sau, ôm bụng thở hồng hộc, mãi cho đến khi hai người hoàn toàn mất bóng mới nghiến răng nghiến lợi mắng: “Kẻ điên, đồ ngu, c.h.ế.t sớm cũng đáng đời, đúng là ngu c.h.ế.t người.”
“Hướng Dương?” Có người kêu lên: “Sao cậu lại đứng chỗ này?”
Tô Thanh Thanh giật mình, vội vàng quay đầu, lập tức trông thấy Hoắc Hướng Dương đi tới từ ngoài tường vây, còn cười đáp: “Tới tìm Thanh Thanh.”
Nhìn thâ Tô Thanh Thanh đứng trong sân nhà thím Hồ, anh ta cười dịu dàng: “Hóa ra em ở chỗ này, để anh tìm mãi.”
Tô Thanh Thanh hỏi: “Sao anh lại tới đây? Tới khi nào thế?”
Mắt Hoắc Hướng Dương chợt lóe lên: “Vừa mới tới thôi, thấy em ra ngoài mãi không về, hơi lo lắng, nên ra tìm xem.” Anh ta nhìn vào sân nhà thím Hồ, hỏi: “Sao em lại tới nơi này?”
Hình như nhớ tới lời trước đây cô ta nói, anh ta lại hỏi: “Chẳng lẽ là Lộc Minh Sâm gọi em tới cảm ơn?”
Tô Thanh Thanh cứng người, lạnh lùng hừ một tiếng: “Em không cần anh ta cảm ơn, anh ta là kẻ ngốc, cư chờ xem, sẽ có lúc anh ta phải hối hận.”
Nghĩ đến đây, Tô Thanh Thanh vòng ra sân, khoác tay Hoắc Hướng Dương, tức giận nói: “Vừa rồi còn gặp phải chị gái em, chị ta khoe khoang mình sắp có tiền rồi, liên tục khinh bỉ anh, tức c.h.ế.t em rồi!”
Cô ta nói: “Anh Hướng Dương, chắc chắn sau này chúng ta sẽ có tiền hơn bọn họ. Dù bọn họ được thừa kế mấy trăm vạn thì sao? Lộc Minh Sâm chỉ là kẻ tham gia quân ngũ, Tô Nhuyễn mở cửa hàng nhỏ, miệng ăn núi lở căn bản không kiên trì được bao lâu.”
“Đến lúc đó để bọn họ hối hận vì hôm nay mắt chó khinh người nghèo.”
Hoắc Hướng Dương cười nói: “Lại nằm mơ thấy à?”
Tô Thanh Thanh nhìn trái nhìn phải một lát, mới thần bí nói: “Tối hôm qua em mơ thấy, khi chúng ta đi bán cổ phiếu, sẽ cứu được một vị quý nhân.”
“Quý nhân kia vô cùng giàu có, tài sản lên đến mấy ngàn vạn, ông ấy sẽ giúp anh mở nhà máy, anh sẽ nhanh chóng trở thành ông chủ lớn.”
Hai mắt Hoắc Hướng Dương sáng lên, trải qua vài chuyện, anh ta đã tin tưởng không hề nghi ngờ năng lực nằm mơ biết trước tương lai của Tô Thanh Thanh rồi.
Anh ta nhìn Tô Thanh Thanh, sủng nịnh nói: “Em đúng là ngôi sao may mắn của anh.”
Tô Thanh Thanh nhìn anh ta, thân mật dựa vào n.g.ự.c đối phương, trong lòng kiên định hơn nhiều, chỉ tính riêng phần trợ giúp này thôi, tương lai chắc chắn Hoắc Hướng Dương sẽ không rời bỏ cô ta.
Để Tô Nhuyễn mơ mộng hão huyền đi…
Nhưng cô ta không nhìn thấy, ánh mắt Hoắc Hướng Dương nhìn về phía Tô Nhuyễn vừa rời đi như suy tư điều gì đó.