Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 411: Chậm rãi ủ ấm
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:51:59
Lượt xem: 562
Đối với lời chửi rủa của bà cụ Tô, bà cụ Lộc mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn chằm chằm vào Lộc Minh Sâm, hiển nhiên dù đã điên, nhưng sâu trong lòng vẫn hiểu rất rõ ai mới người có thể giải quyết vấn đề giúp bà ta.
Có điều, Lộc Minh Sâm chưa kịp mở miệng, Lộc Mãn Cát và Lộc Thải Hà đã đuổi tới, túm lấy bà cụ kéo về.
Bà cụ Lộc vừa giãy giụa vừa kêu: “Tao không về, tao không về!”
“Bà có đồ của mẹ cháu, bà có đồ của mẹ cháu.”
Lộc Thải Hà cả giận, quát: “Bà có cái rắm! Chỉ có một tờ danh sách của hồi môn của người ta mà thôi, bà định hại c.h.ế.t chúng tôi mới bỏ qua đúng không?”
Sau đó Lộc Thải Hà lại nhìn sang Lộc Minh Sâm, mắng: “Trong tay bà ta có đồ của mẹ mày hay không, chắc mày rõ nhất, mấy thứ kia mày đều thu lại rồi.”
Bà ta liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn, nói tiếp: “Khi kết hôn còn lừa chúng tao không ít tiền.”
Nhưng không ai tin chuyện này, bà cụ Tô anh dũng đứng ra tranh đấu: “Lừa quỷ à? Mẹ mày vừa bị chúng mày bức điên, trước kia đâu có điên, sẽ vì một tờ danh sách của hồi môn hại c.h.ế.t mẹ Minh Sâm sao?”
“Tao nói cho chúng mày biết, đồ không muốn trả cũng phải trả, nếu không chúng tao sẽ báo cảnh sát, bắt hết chúng mày vào tù, dù sao chúng mày đều có tiền án rồi.”
Sắc mặt Lộc Thải Hà thay đổi, mắng to: “Bà bớt đứng đây càn quấy, chuyện này là chuyện riêng nhà tôi, cảnh sát còn không quản được, đến lượt một bà già không liên quan như bà quản sao?”
Bà cụ Tô chống eo cả giận, mắng: “Ai nói tôi không liên quan, Minh Sâm là cháu rể tôi đó!”
Lộc Mãn Cát đã mạnh mẽ lôi bà cụ Tô vào nhà, còn quay đầu lại mỉa mai: “Khi Tô Nhuyễn bị bắt nạt sao bà không nói con bé là cháu gái bà?”
“Thấy có lợi là mặt dày chạy tới đây mà.” Lộc Mãn Cát nhìn quanh một vòng, ánh mắt hung ác: “Nói không có là không có, thích kiện thì kiện đi, xem ông đây có sợ không!”
“Dù sao cái nhà này cũng không còn gì để mất, cùng lắm chúng ta cá c.h.ế.t lưới rách, đồng quy vu tận!”
Mọi người đều bị dáng vẻ này dọa sợ, hiển nhiên nhà họ Lộc đã tới bước đường cùng rồi, nên dứt khoát không màng tất cả.
Bà cụ Tô nhíu mày, nhìn về phía Lộc Minh Sâm.
Lộc Minh Sâm lại lạnh lùng nhìn người nhà họ Lộc, như suy tư điều gì.
Thím Hồ nói: “Cứ cãi nhau như vậy chắc chắn là không ổn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-411-cham-rai-u-am.html.]
Thím ấy nói với Tô Nhuyễn: “Chú Hồ đã qua tìm người lớn nhà họ Lộc thương lượng rồi, khả năng lát nữa sẽ về, cháu qua nhà thím ngồi trước đi.”
Chú Hồ là cán bộ thôn, có thể can thiệp việc lớn kiểu này.
Bà cụ Tô nghe vậy, lập tức xen ngang: “Nhuyễn Nhuyễn, cháu với Minh Sâm về nhà đi, hôm nay vốn dĩ là ngày cháu gái về chúc tết, trong nhà đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi, năm trước cháu bận không về được, năm nay khó khăn lắm mới về một chuyến, vào nhà ngồi một lát đi.”
“Bà nội đã chuẩn bị cho cháu món xương sườn cháu thích nhất rồi.”
Bà cụ một đống tuổi dùng ánh mắt mong chờ như vậy, nhìn qua có chút đáng thương.
Tô Nhuyễn biết có lẽ bà ấy không hoàn toàn vì lợi ích, dù sao cũng nuôi cô gần hai mươi năm.
Nếu là trước đây, có lẽ vì thể diện, hoặc vì một chút dịu dàng trong quá khứ tiếp tục lá mặt lá trái với bà ấy, tiện thể về nhà xem trò cười của Tô Văn Sơn.
Nhưng mà hiện tại, cô cúi đầu nhìn Lộc Minh Sâm đang nắm c.h.ặ.t t.a.y mình, phát hiện ra cô không còn hứng thú với đám người này chút nào, hơn nữa…
Cô không muốn bản thân phải chịu thêm ấm ức, một chút cũng không muốn.
Cô đang định mở miệng, Lộc Minh Sâm đã giơ tay ôm lấy vai cô, thản nhiên nói với bà cụ Tô: “Bà nội, bây giờ cháu không có tâm trạng gì, cháu cần Nhuyễn Nhuyễn ở bên cháu.”
Vân Chi
Bà cụ nghe xong, lập tức tỏ vẻ thấu hiểu: “Ai, cũng đúng. Vậy hai đứa qua nhà thím Hồ chờ đi.”
Nói xong lại bổ xung: “Không cần nóng ruột, tóm lại còn người lớn ở đây.”
Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn đều không tỏ ý kiến.
Thấy sắp đến giữa trưa, mọi người ai về nhà nấy chuẩn bị cơm nước, ăn cơm xong buổi chiều tiếp tục hóng chuyện, dù sao chính chủ cũng đã tới, không đi ngồi xổm hỏng chuyện bọn họ khó chịu trong lòng.
Bên này, bà cụ Tô cũng về nhà, Đỗ Hiểu Hồng đang nấu cơm trong phòng bếp.
Tô Văn Sơn ngồi bên cửa sổ trong nhà chính, trông thấy bà cụ về ánh mắt nhìn ra phía sau bà cụ. Thấy sau khi Liêu Hồng Mai và hai vợ chồng Tô Thanh Thanh vào nhà không còn ai nữa, ánh mắt không khỏi thất vọng.
Bà cụ vào nhà, thấy thế thở dài: “Băng dày ba thước, không lạnh chỉ vì một ngày. Tính tình Nhuyễn Nhuyễn ương bướng, bây giờ đã lạnh lòng chỉ có thể chậm rãi ủ ấm. Dù sao cũng là m.á.u mủ tình thâm, chắc chắn có ngày ấm lại.”
Tô Văn Sơn không nói gì, bà cụ Tô tiếp tục mở miệng: “Trưa nay hai đứa nó ăn cơm ở nhà Hồ Thanh Liên, lát nữa mẹ mang vài món qua đó.” Nói tới đây, bà cụ hướng về phía phòng bếp hô to: “Vợ thằng cả, nấu xương sườn với con cá kia trước đi.”
Nghe thấy câu này, Liêu Hồng Mai nhíu mày, Tô Thanh Thanh bị phớt lờ suốt quãng đường lập tức không vui: “Bà nội, không phải con cá kia chuẩn bị cho anh Hướng Dương sao?”