Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 410: Về Tô Gia Câu (3)
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:50:27
Lượt xem: 557
Diện mạo không cần phải nói, dù Liêu Hồng Mai che giấu lương tâm cũng không thể nói Hoắc Hướng Dương đẹp hơn Lộc Minh Sâm, năng lực cũng vậy, người ta còn trẻ đã là đoàn trưởng trong quân đội, còn Hoắc Hướng Dương chỉ là kẻ đầu cơ trục lợi.
Cho dù một năm có thể kiếm vài vạn, Lộc Minh Sâm người ta còn không cần làm gì đã có mấy trăm vạn rồi, quan trọng nhất là, sau việc này, tương đương về sau Tô Nhuyễn không có nhà chồng, nói không chừng cuối cùng mấy trăm vạn kia đều rơi vào tay Tô Nhuyễn, muốn làm gì thì làm.
Vân Chi
Nếu như trước nay chưa từng có cơ hội thì thôi, bà ta sẽ giống đám người xem náo nhiệt xung quanh, hâm mộ một thời gian cũng qua đi.
Nhưng vốn dĩ cơ hội này đã nằm trong tay Tô Thanh Thanh, kết quả đều do con nhóc kia lăn lộn mù quáng, cuối cùng không chỉ rước lấy thanh danh ác độc không biết giữ mình, còn liên lụy cả nhà.
Hiện tại, tất cả chuyện tốt đều dành cho Tô Nhuyễn.
“Tài sản ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại cho cậu ta đều là thật! Hơn một trăm vạn đó!” Liêu Hồng Mai càng nghĩ càng giận, cũng không hòa nhã với Hoắc Hướng Dương.
Nghe xong Tô Thanh Thanh mới biết hóa ra là vì những người này đều đã biết Lộc Minh Sâm có tiền… Quả nhiên là một đám phủng cao dẫm thấp.
Cô ta dựa vào vai Hoắc Hướng Dương, lớn tiếng nói với Liêu Hồng Mai: “Gả chồng đâu phải gả cho tiền, người ta có tiền lại không cho vợ tiêu, chẳng phải là có tiếng mà không có miếng sao?”
“Nhà chúng con, con quản tiền, không tin mọi người hỏi xem, Lộc Minh Sâm có cho Tô Nhuyễn giữ mấy trăm vạn không?” Câu cuối cùng cô ta nói không nhỏ, người trong xe jeep đều có thể nghe thấy.
Tô Nhuyễn nghi hoặc: “Mấy trăm vạn gì?”
Lộc Minh Sâm lập tức hạ kính cửa sổ xe xuống, nói: “Mấy ngàn vạn cũng cho cô ấy quản.”
Tô Thanh Thanh nghẹn họng, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lộc Minh Sâm, rốt cuộc Tô Nhuyễn lại rót cho anh canh mê hồn gì vậy? Sao đến bây giờ vẫn che chở chị ta?
Ánh mắt mọi người nhìn Tô Thanh Thanh mang vẻ chế giễu, ồn ào tiến lên xem náo nhiệt. Tháng giêng không có việc gì, hơn nửa số người trong thôn đều tập trung bên này.
Bà cụ Tô cân cần chỉ vào cánh cửa rộng mở nhà mình, nói: “Đỗ xe chỗ đó đi.”
Thím Hồ không nhìn nổi dáng vẻ nịnh bợ của bà cụ, xen mồm vào: “Hôm nay không phải ngày con gái gả chồng về nhà mẹ đẻ, mau xử lý chuyện nhà họ Lộc trước đi.”
“Dừng xe trước cửa nhà thím, gần nhà họ Lộc hơn.”
Lộc Minh Sâm cảm ơn thím Hồ, lái xe vào thôn. Tô Nhuyễn nhìn đám người phía sau, vẫn có chút nghi hoặc: “Dù Lộc Trường Hà đã chết, cũng không đến mức như vậy chứ?”
“Xuống hỏi một chút là biết ngay thôi.” Lộc Minh Sâm đỗ xe, sau khi xuống lại vòng qua bên kia, mở cửa ghế phụ, duỗi tay che đỉnh đầu cho Tô Nhuyễn xuống xe.
Người xung quanh lại than thở: “Nhà họ Lộc còn nói tính tình Lộc Minh Sâm không tốt, không biết săn sóc người khác, như cậu ấy còn không gọi là biết săn sóc, vậy trên đời này không còn người đàn ông nào biết săn sóc rồi!”
Qua tiếng thảo luận của mọi người, rất nhanh Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn đã biết nhà họ Lộc xảy ra chuyện gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-410-ve-to-gia-cau-3.html.]
Chưa bao giờ bọn họ nghĩ tới, bà cụ Lộc sẽ phát điên, cũng không biết là vì mấy đứa con nhốt trong phòng ép điên, hay là vì thảm trạng của ông cụ Lộc dọa điên.
Chị dâu Quế Hoa nghiến răng nghiến lợi: “Theo tôi thấy, hai vợ chồng già xấu bụng kia bị vậy là đáng đời. Lộc Minh Sâm, cậu chỉ lấy lại đồ của mẹ mình là được, đừng xen vào chuyện tang sự, cũng không đến lượt cậu quan tâm.”
Người lớn tuổi trong thôn biết nhiều hơn một chút, đặc biết nhớ rõ Lâm Vi Vi là người thế nào, đều bất bình thay Lộc Minh Sâm.
Thím Hồ thở dài: “Hai vợ chồng nhà này đúng là ép khô tác dụng của gia đình con thứ Hai mà.”
“Lợi dụng thân phận liệt sĩ của Lộc Mãn Tường, cướp đoạt tài sản của Lâm Vi Vi, cuối cùng còn ép Lộc Minh Sâm mới năm sáu tuổi đến các nhà khóc lóc bán thảm xin việc…”
“Kết quả còn không đối xử tốt với đứa nhỏ này, đúng là không bằng súc sinh.”
“Bọn họ chột dạ thôi, sợ sau khi trưởng thành Lộc Minh Sâm biết chuyện sẽ tìm bọn họ báo thù, nên định tra tấn c.h.ế.t cậu ấy, tôi thấy là không muốn cậu ấy trưởng thành.”
“May mà Minh Sâm có năng lực.”
…
Mọi người đều lòng đầy căm phẫn, dù đã biết chân tướng, nghe được những đau khổ Lộc Minh Sâm đã từng chịu, Tô Nhuyễn vẫn cảm thấy đau lòng như cũ.
Cô yên lặng bước đến, cầm tay Lộc Minh Sâm. Lộc Minh Sâm cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nắm lại.
Tô Nhuyễn quay đầu lại, nhìn cánh cửa lạnh lẽo nhà họ Lộc: “Bây giờ tình hình thế nào?”
Thím Hồ bĩu môi, nói: “Không dám ra ngoài rồi. Hôm qua lão đông tây kia nhà họ Lộc náo loạn một hồi, đám bạn bè thân thích vốn dĩ tới giúp đỡ đều đi rồi.”
“Thím thấy Lộc Trường Hà kia đi cũng không yên ổn.”
Ở nông thôn là như vậy, gia phong và thanh danh vô cùng quan trọng. Các gia đình khác, dù thanh danh không tốt, mọi người vẫn coi người c.h.ế.t là lớn nhất, có thể giúp thì giúp một tay.
Nhưng chuyện nhà họ Lộc thật sự khiến người ta quá phẫn nộ, thân thích đều không muốn giúp đỡ, càng khỏi nói những người khác. Chắc chắn tang lễ của ông cụ Lộc khó mà xong việc.
Lúc mọi người đang nói, đột nhiên một bà cụ bẩn thỉu dơ dáy lao ra từ cửa nhà họ Lộc. Nhìn thấy Lộc Minh Sâm, hai mắt bà cụ sáng lên; “Lộc Minh Sâm, Lộc Minh Sâm, bà có đồ của mẹ cháu.”
“Chỉ cần cháu chôn cất ông nội cháu tử tế, ép bác Cả và chú Ba chăm sóc bà tử tế, bà sẽ đưa hết đồ cho cháu.”
“Phi!”
Bà cụ Tô bước lên một bước, mắng: “Mấy thứ đó vốn dĩ là đồ của Lộc Minh Sâm, bà là tội phạm g.i.ế.c người còn dám đưa ra điều kiện!”