Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 408: Về Tô Gia Câu (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:50:24
Lượt xem: 574
Khi thân thích nhà họ Lộc đến bảo bà cụ mau chóng nhân lúc cơ thể Lộc Trường Hà chưa cứng lại mặc áo liệm vào cho ông ta, bà cụ Lộc lại thét chói tai như phát điên, còn chạy trốn rất xa: “Không không không, là báo ứng của ông ta, Lâm Vi Vi tới tìm ông ta đi, đừng tìm tôi.”
Một lúc lâu sau, mọi người mới nhớ ra, Lâm Vi Vi chính là con dâu thứ hai nhà họ Lộc.
“Không phải tôi, không phải tôi! Vợ thằng Hai, thuốc kia là ông ta không cho tôi đưa, tôi chỉ nghe lời ông ta!” Bà cụ Lộc sợ hãi trốn vào góc nhà: “Cô muốn trả thù thì trả thù ông ta, không liên quan đến tôi.”
Đám đông nghe thấy lời này đều sợ ngây người, không ít người vẫn nhớ rõ Lâm Vi Vi xinh đẹp dịu dàng, khí chất nho nhã kia.
Khi bà ấy qua đời, có rất nhiều người nghị luận, nói Lâm Vi Vi không yếu ớt như vậy, dù sao cũng là người làm mẹ rồi, làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ, dù tình cảm với Lộc Mãn tường có lớn đến đâu, nhiều năm không gặp mặt, sao có thể quan trọng hơn con trai mình.
Nhưng hai vợ chồng già nhà họ Lộc nói thế nào?
“Vốn dĩ nghe được tin đã chịu kích thích, thằng con sao chổi cô ta sinh ra lại bắt rắn dọa, cô ta mới sinh bệnh không dậy nổi… Không cứu được.”
Mọi người nhìn bà cụ Lộc, nhất thời nghi ngờ không thôi, cho rằng bản thân nghĩ sai rồi, dù hai vợ chồng già không thích Lâm Vi Vi thật, cũng không đến mức g.i.ế.c người như vậy.
Vân Chi
Lộc Minh Sâm là cháu ruột của bọn họ, cha không còn, lại mất mẹ, đáng thương biết bao…
Nhưng mà khi Lộc Mãn Cát vừa xuất hiện, bà cụ Lộc lại trở nên trấn định, dáng vẻ uy nghiêm nói: “Vòng ngọc và đồng bạc mẹ Lộc Minh Sâm để lại, đứa nào trong chúng mày hiếu thuận với tao, tao sẽ để lại cho đứa ấy, nếu không tao sẽ trả lại hết cho Lộc Minh Sâm, đừng đứa nào mong lấy được.”
Sắc mặt Lộc Mãn Cát đại biến: “Mẹ, mẹ nói hươu nói vượn gì vậy?”
Nhưng mà đã có người nhanh hơn, mở miệng hỏi: “Ngoài vòng ngọc và đồng bạc, mẹ Lộc Minh Sâm còn để lại thứ gì không?”
Dường như nhớ ra điều gì đó, bà cụ Lộc hùng hùng hổ hổ mắng: “Suốt ngày nói phải chữa bệnh không có tiền, giấu hết tiền trợ cấp của Mãn Tường đi, kết quả có hơn hai trăm đồng tiền đó, còn cả nhẫn vàng và vòng tay bạc! Cũng không biết đường hiếu thuận, đúng là đồ vô ơn…”
Hai trăm đồng hai mươi năm trước cũng không phải số lượng nhỏ.
Lời này vừa nói ra còn gì là không rõ, hai lão súc sinh này vì tiền cố ý hại c.h.ế.t Lâm Vi Vi.
Người vốn dĩ đang đồng tình thương xót hai vợ chồng già, lập tức cảm thấy đúng là báo ứng.
…
Mùng ba tháng giêng, cháu gái đã xuất giá về nhà mẹ đẻ.
Hoắc Hướng Dương đang cẩn thận đỡ Tô Thanh Thanh xuống trạm xe buýt rẽ vào Tô Gia câu, từ đằng xa đã trông thấy có rất nhiều người đứng trước cửa thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-408-ve-to-gia-cau-1.html.]
Anh ta ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c theo bản năng, khẽ sửa sang lại đầu tóc hơi xoăn của mình.
Tô Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn anh ta cười tủm tỉm. Mái tóc này là do cô ta nhân lúc Hoắc Hướng Dương vừa gội đầu xong, cố ý dùng dây chun và kẹp tóc uốn giúp.
Hiện giờ kết hợp với áo len cao cổ màu vàng nhạt và áo khoác nhung màu nâu, vô cùng giống idol Hàn Quốc đời sau, chắc chắn là người đầu tiên ăn diện kiểu này.
Tô Thanh Thanh khoác tay Hoắc Hướng Dương, khen: “Chồng em đẹp trai thật đấy.”
Hoắc Hướng Dương cười rộ lên, cúi đầu nhìn cô ta: “Vợ anh cũng rất xinh đẹp.”
Tô Thanh Thanh chu môi, xoa bụng nhỏ đã nhô lên, hờn dỗi: “Chỉ biết gạt người.”
Hoắc Hướng Dương cũng duỗi tay sờ, dịu dàng nói: “Gạt người là cún con, dù đang mang thai, vợ anh cũng xinh đẹp nhất.”
Tô Thanh Thanh mặt mày hớn hở, tay đan vào tay đối phưưng, nhìn đám người đằng xa, dặn dò: “Tám chín phần là nghe nói chúng ta kiếm được tiền, tới nịnh bợ.”
“Nhưng anh chú ý chút, cho dù bà nội em, hay bác trai em mở miệng muốn vay tiền gì đó, anh cũng không được đồng ý đâu đấy. Cho bọn họ vay chẳng khác nào bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về.”
Hoắc Hướng Dương cười: “Yên tâm đi.”
Anh ta lắc lư bàn tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Thanh Thanh, lại ngắm cô ta một lượt: “Vợ anh còn chưa đủ tiêu đâu.”
Hôm nay quần áo Tô Thanh Thanh mặc giống kiểu của Hoắc Hướng Dương, chỉ là bụng cô ta lớn, không đóng được cúc, trên cổ đeo vòng vàng, cổ tay cũng đeo lắc vàng, đều tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Cô ta ngọt ngào dựa vào vai Hoắc Hướng Dương, làm nũng: “Anh Hướng Dương tốt nhất.”
Có ông chú đi ngang qua, thấy hai người bọn họ cười ha ha chào hỏi: “A, Thanh Thanh về đấy à? Năm nay có vẻ phát tài nhỉ?”
Tô Thanh Thanh cười nói: “Cách phát tài còn xa lắm, mới mở được cửa hàng ở thành phố Yến mà thôi.”
Ông chú kia kinh ngạc cảm thán: “Vậy vẫn chưa đủ lợi hại sao? Chúng tôi muốn mở cửa hàng ở huyện thành cũng chưa mở được đây.”
Bà thím bên cạnh ông chú kia cười nói: “Hai đứa cháu gái nhà họ Tô đều có tiền đồ, một đứa mở cửa hàng phát tài, một đứa vào đại học làm sinh viên, còn gả cho đoàn trưởng lắm tiền.”
Nói xong lại thúc giục ông chú kia: “Mau, Lộc Minh Sâm với Tô Nhuyễn sắp về rồi, đừng bỏ lỡ chuyện này.”
Nhìn theo bóng dáng vội vàng rời đi của hai người, Hoắc Hướng Dương không nhịn được nhíu mày, trong lòng hơi khó chịu: “Lộc Minh Sâm với Tô Nhuyễn sắp về à?”