Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 405: Lộc Trường Hà đi rồi
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:50:20
Lượt xem: 595
“Có bao thầu được công trình mới kia không?”
Ngôn Thiếu Dục nói: “Chắc là không thành vấn đề, đợi thêm mười lăm ngày nữa mới có thể chắc chắn, đến lúc đó cháu sẽ thông báo.”
Dùng người mới không bằng dùng người quen, hơn nữa vì quy củ của nhà bà ngoại Lý, Ngôn Thiếu Dục cũng sẵn lòng dùng thân thích bên này.
Các cậu, các anh họ chị họ đều rất vui, nghĩa là năm nay bọn họ không phải lo chuyện công ăn việc làm rồi.
Nhớ tới điều gì đó, cậu Hai nói với Ngôn Thiếu Dục: “Cháu cũng kiềm chế chút, bây giờ cháu cũng có tiền rồi, khi mời khách tạo quan hệ, không uống được thì thuê thêm trợ lý chuyên môn chắn rượu thay cháu.”
Lý Phú Quý nghe vậy vỗ đùi nói: “Đúng đấy, năm trước cậu gặp thằng nhãi Cao Cường kia, vì muốn lấy nốt khoản tiền cuối, uống rượu đến mức phun ra cả mật xanh mật vàng.”
Bà ngoại Lý lập tức nói: “Đừng như vậy, thà kiếm ít tiền chút, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
Ngôn Thiếu Dục cười hiền hòa: “Cháu không cần như vậy.”
“Công trình trước cháu làm tốt, bọn họ lấy cháu ra làm mẫu rất nhiều lần, hơn nữa ngày thường cháu vẫn luôn giữ gìn quan hệ với bọn họ, năm nay thông qua giáo viên trong trường cũng làm quen được mấy anh chị khóa trước rồi.”
Bọn họ học chuyên ngành này, đa số đều làm cùng hệ thống, có rất nhiều đàn anh đàn chị chung trường, có tầng quan hệ này rồi, nhiều chuyện dễ làm hơn.
Bản thân anh lại là sinh viên, đi đến đâu cũng được người ta xem trọng, chuyện chuốc rượu, ép uống gần như không tồn tại, chỉ cần làm đúng lễ tiết cần có là được, không ai làm khó anh.
Lý Phú Quý cảm thán: “Cho nên mới nói, sinh viên có khác.” Sau đó ông ấy lại vui sướng khi người ta gặp họa: “Cao Cường kia, năm trước còn khinh thường chúng ta đó.”
“Cậu thấy năm trước nó lăn lộn một năm, cuối cùng tiền lời đều để Mao Hắc Tử và đám thân thích kia nhận hộ rồi.”
“May mà có chú cậu ta ở phương nam quay về kịp thời, nhìn ra điểm không ổn, mới nhúng tay chỉnh đốn một lượt. Lúc nghiệm thu công trình còn không đủ tiêu chuẩn, làm lại tốn không ít tiền, vậy mà đám người bị đuổi đi còn mắng cậu ta vong ân phụ nghĩa, có tiền quên gốc, đúng là trong ngoài đều không phải người.”
“Cậu nghe nói năm nay nó còn muốn làm khoán tiếp, khả năng vẫn muốn phân cao thấp với cháu.”
Vân Chi
Ngôn Thiếu Dục cười nhạt, căn bản không để trong lòng, qua mười lăm anh sẽ đi đăng ký thành lập công ty kiến trúc, đến lúc đó bọn họ căn bản không cùng một cấp bậc, dù Cao Cường có làm tốt hơn nữa, cũng chỉ là nhà thầu.
Lý Phú Quý lại chà xát tay hỏi: “Sang năm công trình kia của cháu, đã đủ tiền chưa?”
Nói xong ông ta quay đầu hỏi Tô Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, có phải số tiền đó của cháu vẫn đầu tư chỗ anh cháu không?”
Bà ngoại Lý khẽ nhíu mày, đang định nói chuyện, Tô Nhuyễn đã nắm lấy tay bà ấy, cười nói với Lý Phú Quý: “Không đầu tư nữa.”
Câu trả lời này khiến Lý Phú Quý sửng sốt: “Sao không đầu tư nữa? Công trình mới của anh trai cháu rất lớn, chắc không đủ tiền lót đế đâu.”
Ngôn Thiếu Dục cũng nhìn Tô Nhuyễn, trong kế hoạch công trình mới của anh có một phần của Tô Nhuyễn.
Nhưng mà Tô Nhuyễn lại nói: “Công trình lớn, có thể vay nhiều, năm trước cháu vay, năm nay để anh trai cháu tự đi vay, chú Ngôn với mẹ cháu đỡ phải lo lắng cho cả hai người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-405-loc-truong-ha-di-roi.html.]
Lý Phú Quý cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Vậy tiền của cháu cứ để đó à?”
Tô Nhuyễn cười nói: “Ai bảo thế, cháu tiêu hết rồi.”
“Bảy tám vạn đó, tiêu hết rồi?” Lý Phú Quý trừng mắt: “Tiêu gì ác vậy?”
Sắc mặt mọi người không khác gì Lý Phú Quý, nhưng mà không biết vì sao, Lý Nhược Lan lại có cảm giác đã quen rồi, đứa con gái này nhà bà chịu ngồi yên một ngày mới kỳ quái.
“Định tự mình mở nhà máy.” Tô Nhuyễn cười nói: “Cháu thích tự mình làm chủ.”
Bà ngoại vui mừng vỗ vỗ tay Tô Nhuyễn, nghĩ đến hôm qua đến nhà ông bà nội chúc tết, cô út đưa năm ngàn ra khăng khăng đòi góp vốn công trình sang năm, Ngôn Thiếu Dục cảm thấy ấm lòng.
Anh biết Tô Nhuyễn làm vậy là vì mình, hiện giờ công thần lớn nhất là cô cũng rút vốn rồi, những người khác còn lý do gì để mở miệng.
Lý Phú Quý không nhịn được cảm thán: “Đúng là con gái nhà họ Lý có khác.”
Trong mắt ông ta, chỉ cần đầu tư tiền, không cần để ý gì cả, là cuối năm được chia mấy vạn tệ rồi, chuyện tốt bậc này thế mà Tô Nhuyễn nói bỏ là bỏ, con bé mới bao tuổi chứ?
Lý Phú Quý chưa từng xem thường Tô Nhuyễn, đặc biệt sau khi công trình năm nay có lãi, ông ta luôn cảm thấy Tô Nhuyễn còn tinh mắt và quyết đoán hơn Ngôn Thiếu Dục, hiện giờ thấy đối phương như vậy,cũng buông bỏ ý định trong lòng.
Ông ta đâu thể không bằng một đứa con gái. Dù thế nào, so với kiếm tiền trước mắt, xây dựng quan hệ lâu dài với Ngôn Thiếu Dục vẫn quan trọng hơn.
Sau đó Lý Phú Quý không nhắc lại chuyện tiền lót đế công trình nữa, chỉ hỏi cần khoảng bao nhiêu người, để ông ấy chuẩn bị trước.
Ngôn Thiếu Dục cũng nói tỉ mỉ.
Lý Phú Quý đi khỏi, bà ngoại vui mừng vỗ vỗ tay Tô Nhuyễn, lại nói với Ngôn Thiếu Dục: “Lời cậu Phú Quý nói, cháu không cần nghĩ nhiều, tuy rằng ông ta có lòng riêng, nhưng đều là chuyện nhân chi thường tình, chỉ cần cháu không bạc đãi ông ta, ông ta làm việc vẫn rất đáng tin.”
“Sau này gặp người nào gặp việc gì, cháu phải nhớ, việc thiện xem ở tấm lòng không cần xem hành động, có người tốt thật đấy nhưng có lòng lại không đủ sức. Còn việc ác chỉ xem hành động, không cần để ý lòng dạ, nếu xem lòng dạ con người trên đời này không có ai là hoàn hảo.”
Ngôn Thiếu Dục gật đầu: “Cháu biết rồi, bà ngoại.”
Bà ngoại Lý nhìn hai người, cười vô cùng vui vẻ. Hàng con bà không cần nhọc lòng, bây giờ đến hàng cháu có Tô Nhuyễn, bà cũng hoàn toàn yên tâm, ít nhất hai đời này nhà họ Lý bà sẽ càng ngày càng thịnh vượng.
Người một nhà vô cùng cao hứng trở về từ thôn Lý, kết quả chạng vạng, Lý Nhược Lan mang theo vẻ mặt ngưng trọng tới tìm Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm.
“Lộc Trường Hà đi rồi.”
Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn đều sửng sốt, hiện giờ cuộc sống của bọn họ trôi chảy tốt đẹp, đã quên chuyện nhà họ Lộc từ lâu rồi.
Lý Nhược Lan nói: “Sợ là hai đứa phải quay về một chuyến, bà cụ Lộc nói, bà ta còn giữ di vật của mẹ Minh Sâm, phải trả lại cho hai đứa.”
Nghe thấy câu này Lộc Minh Sâm nheo mắt lại.