Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 404: Mùng một tết

Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:50:18
Lượt xem: 558

Tô Nhuyễn chìm trong hơi thở thân thuộc đến bình minh, sau đó bị tiếng pháo trúc bên ngoài đánh thức, còn xen lẫn tiếng trẻ con hưng phấn kêu to: “Tuyết rơi rồi.”

Tô Nhuyễn mở to mắt, bị người nào đó bắt hôn môi thân mật một lát theo lệ thường, sau đó mới mặc quần áo đứng dậy.

Rèm kéo ra, quả nhiên bên ngoài đã đổ mưa tuyết. Tô Nhuyễn vô thức lộ ra ý cười, năm trước khi mới dọn vào tân phòng cũng như thế…

Không, không giống nhau.

Bên hông bị hai cánh tay ôm chặt, Tô Nhuyễn thả lỏng cơ thể, dựa vào lồng n.g.ự.c người phía sau, hai người cùng nhau ngắm tuyết rơi bên ngoài, năm nay cảm giác ấm áp và hạnh phúc không chỉ vì có hệ thống sưởi.

Tô Nhuyễn quay đầu lại, cọ vào khuôn mặt đang gác trên vai mình. An tâm, sung sướng, ngọt ngào, còn rất nhiều cảm giác không thể nói thành lời, chỉ cảm thấy cứ như vậy cả đời là đủ viên mãn rồi.

Nhưng mà hiển nhiên Lộc Minh Sâm còn tham lam hơn.

Hôm nay mùng một tết, bốn người n hà họ ngôn đến nhà ông bà nội Ngôn Thiếu Thời chúc tết, đã là năm thứ hai Tô Nhuyễn kết hôn, mùng hai về nhà mẹ đẻ là được.

Bên này bọn họ không có người thân nào khác, nên hôm nay là một ngày vô cùng thanh nhàn.

Tối hôm qua vì bị lăn lộn hơi tàn nhẫn, ăn cơm trưa xong dứt khoát về phòng nghỉ ngơi, trong thời tiết lạnh lẽo này, nằm trong ổ chăn cũng cực kỳ hạnh phúc.

Vân Chi

Chỉ một lát sau Lộc Minh Sâm đã rửa bát xong, anh hưng phấn ôm một cái hộp và một xấp báo vào phòng ngủ, trực tiếp vén chăn của Tô Nhuyễn lên, chui vào. Anh không nằm xuống, và đặt gối lót sau lưng, dựa vào đầu giường, bắt đầu lật xem hộp gỗ của mình.

Động tĩnh từ anh khiến Tô Nhuyễn không ngủ được, cô xoay người xem anh làm gì.

Vậy mà lại đang xem cổ phiếu, Lộc Minh Sâm không quên nhớ thương thứ này.

Xấp báo chí kia là thông tin về giá cả cổ phiếu, Lộc Minh Sâm lật xem theo ngày, đợi khi nhìn thấy mức giá sau khi tăng lên, tuy rằng bản thân anh không mấy để ý đến tiền bạc cũng không nhịn nổi chậc lưỡi. Anh chỉ vào cổ phiếu mình mua nhiều nhất: “Khi anh mua, cổ phiếu này mới hai ngàn rưỡi một cổ, bây giờ đã sắp chín ngàn rồi.”

Sở dĩ anh mua cổ phiếu này nhiều nhất, là vì anh có nhiều tiền.

Khi nghe Tô Thanh Thanh nói đến đời trước của Tô Nhuyễn, lại nhìn dáng vẻ không lo ăn mặc của Tô Thanh Thanh, Lộc Minh Sâm cảm thấy không thể để Tô Nhuyễn phải chịu ấm ức, nên đã bán vài con cá vàng nhỏ đi, đổi thành mười vạn đồng.

Mua cửa hàng mất hơn một vạn, vốn dĩ định đưa Tô Nhuyễn ba vạn, nhưng Tô Nhuyễn nói tạm thời chưa cần, kiến nghị anh mua cổ phiếu trước, tám vạn rưỡi mua cổ phiếu, mua rải rác quá tốn công, cho nên lúc ấy Đinh Lâu mua luôn mã cổ phiếu giá cao nhất cho nhanh, đương nhiên những mã khác cũng mua không ít.

Lộc Minh Sâm tự dưng hứng thú, bỏ hết cổ phiếu ra kiểm tra một lượt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-404-mung-mot-tet.html.]

Tô Nhuyễn cũng dứt khoát ngồi dậy, Lộc Minh Sâm tự nhiên vươn tay ra, ôm cô vào lòng, đưa cho cô một xấp: “Đếm xem có bao nhiêu.”

Tô Nhuyễn nhìn tám xấp cổ phiếu trên tấm chăn, không nhịn được bật cười. Đây chính là kiểu mua của người ngoài nghề, may mà đuổi kịp giá thị trường.

Cô lười biếng dựa vào vai anh đếm tiền, à không, đếm cổ phiếu. Lộc Minh Sâm nhìn giá cả trên báo, tính nhẩm, tám vạn rưỡi ban đầu anh bỏ ra mua bây giờ đã tăng lên hai mươi hai vạn rồi.

“Tăng thẳng một đường.” Lộc Minh Sâm chỉ vào số liệu trên báo chí, ngạc nhiên tính: “Mỗi ngày tăng mười phần trăm là có hơn hai vạn, chưa đến mười ngày là có thể tăng gấp đôi rồi.”

Tô Nhuyễn nhìn anh cười: “Chính vì rất nhiều người xào cổ đều nghĩ như vậy, cho nên sau này thua lỗ quần lót cũng không còn.”

Cô cũng sợ anh nếm ngon ngọt rồi lại xằng bậy, bởi vì hiện tại gã này đang có dục cầu, rất tham tiền.

“Cổ phiếu chỉ là một trong những thủ đoạn quản lý tài sản, muốn kiếm tiền thông qua thứ này cần có kiến thức và tin tức nội bộ, rất nhiều người coi nó như vé số, muốn phất nhanh sau một đêm, đều táng gia bại sản, nhảy lầu tự sát.”

Sự thật chứng minh, Lộc Minh Sâm có dục cầu thật, nhưng không liên quan đến tiền bạc.

Anh hứng thú bừng bừng thu cổ phiếu lại, ôm Tô Nhuyễn thương lượng: “Mùng năm chúng ta xuất phát, mùng bảy đến nơi đúng lúc thành phố Thân mở cửa, bán cổ phiếu xong về thành phố Yến còn mấy ngày nữa em mới khai giảng, chúng ta thuận tiện đi xem nhà lầu luôn.”

Tô Nhuyễn:……

Anh ấy chỉ chấp nhất với nhà lầu mà thôi.

Mùng một nghỉ ngơi thoải mái một ngày, mùng hai Tô Nhuyễn lại tinh thần sáng láng, xách theo đặc sản và quà tặng mang về từ thành phố Yến, tới thôn Lý tết nhà bà ngoại.

Sau khi vào nhà cô còn giật mình, trong sân nhiều người bất ngờ.

“A, cháu gái vàng bạc tới rồi.” Có người cười nói: “Đúng là cháu gái vàng bạc danh xứng với thực.”

Không ít người cố ý tới để xem cô, dù sao trong niên đại này ở phạm vi mấy thôn xóm xung quanh người từng vay nợ mười mấy vạn, sau đó kiếm được mấy vạn, cũng coi như nhân vật truyền kỳ.

Trông thấy quà cáp Tô Nhuyễn mang đến tết bà ngoại Lý, mọi người lại khen ngợi một tràng: “Đúng là cháu gái nhà họ Lý có khác, vừa hiếu thuận vừa có năng lực.”

Đương nhiên Ngôn Thiếu Dục cũng nhận được đãi ngộ tương tự, thậm chí còn hơn cả Tô Nhuyễn, hai người cười nhiều đến mức cứng cả cơ mặt.

Mãi cho đến giờ ăn cơm, người tới xem náo nhiệt mới rời đi.

Cậu Phú Quý không đi, đưa cho Tô Nhuyễn và Ngôn Thành Nho mỗi nhà một túi gạo dẻo nhà mình trồng, sau đó hỏi Ngôn Thiếu Dục dự đính sang năm.

Loading...