Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 403: Đón giao thừa

Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:50:17
Lượt xem: 562

Mổ song con heo đầu tiên, con heo còn lại cũng làm tương tự, bớt được đám thiếu niên quấy rối, Lộc Minh Sâm đứng trước cửa chuồng heo, ra tay nhanh như điện, tiết kiệm cho mọi người không ít thời gian.

Đợi xử lý xong con heo thứ hai, nồi sắt nấu thịt heo trong phòng bếp cũng bắt đầu tỏa ra mùi hương nức mũi, khắp sân nhà đều là mùi thịt, đám trẻ con đều ngóng về phía phòng bếp.

Ngay cả đứa nhóc ba tuổi cũng lắc đôi chân nhỏ chạy vào xem.

Lý Nhược Lan xoa đầu cô nhóc, kêu to: “Gặm xương nào.”

Bọn nhỏ nghe tiếng gọi, hoan hô chạy tới phòng bếp. Đám trẻ con lớn hơn chút tự giác dọn ghế ra sân, bày thành một hàng trước hiên nhà.

Đám trẻ nhận xương xong ra ngồi xếp hàng cùng nhau gặm, Tô Nhuyễn là cục cưng trong lòng bà ngoại cũng được chia một miếng, cuối cùng một hàng từ bốn năm sáu bảy đến chín mươi tuổi ngồi cùng nhau, dùng tay xé từng miếng thịt heo xuống nhét vào trong miệng, thơm ngon miễn bàn.

Nồi sắt to, hầm lửa lớn, nhà mình nuôi nhà mình mổ, cha mẹ tự hầm ra, dù sơn trân hải vị đời sau có thơm ngon thế nào cũng không sánh nổi.

Lộc Minh Sâm đang đi theo mấy ông cậu chia thịt heo, quay đầu liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, trong mắt đều là ý cười sủng nịnh.

Trên mặt Tô Nhuyễn cũng lộ ra ý cười, vẫy vẫy tay với anh.

Lộc Minh Sâm đi tới, Tô Nhuyễn quay ngược lại miếng xương, bóc ra một miếng thịt lớn, đưa qua: “A.”

Khi Lộc Minh Sâm há miệng, cắn xuống, đầu lưỡi lướt qua ngon tay cô, mở miệng đầy ẩn ý: “Ăn ngon.”

Tô Nhuyễn nhấc chân đá anh một cái, từ khi trở lại tỉnh Đông Lâm, người này luôn không đứng đắn.

Lộc Minh Sâm linh hoạt né tránh, ánh mắt dừng trên miếng xương, không biết đang nhìn thịt hay nhìn tay cô: “Thêm miếng nữa.”

Tô Nhuyễn trực tiếp đẩy miếng xương chặn miệng anh, Lộc Minh Sâm ngửa ra sau, có lẽ phát hiện ra không ghẹo được người đẹp, nên xoay người đi thẳng.

Vân Chi

Ăn xong bữa cơm mổ heo phong phú, Tô Nhuyễn và nhà Lý Nhược Lan đi dạo một vòng theo thệ thường, gà vịt tươi mới, kẹo, hàng khô, đèn lồng câu đối, tất cả hàng tết đều có đủ, quay lại nhà bà ngoại, xách thịt heo và xương sườn được chia trở về nhà.

Hai mươi chín tháng chạp, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm dậy sớm ra chợ mua rau và đồ ăn tươi mới mang về, bắt đầu chính thức chuẩn bị đồ ăn đón tết.

Củ cải thịt heo viên, thịt kho, gà nướng, đậu phụ hầm, ngoài ra Tô Nhuyễn còn làm thêm một ít bánh quai chèo.

Thi thoảng bị Lộc Minh Sâm quấy rối, cô phản kích, dù chỉ có hai người, cũng trôi qua vô cùng náo nhiệt.

Giữa trưa, Ngôn Thiếu Thời chạy tới chơi nhà, mang theo khoai lang chiên và bánh rán vừng Lý Nhược Lan làm.

Tô Nhuyễn nhét cho cậu thịt viên, củ sen và bánh quai chèo mang về.

Mãi đến chạng vạng, hai người mới xử lý hết đám đồ ăn, Tô Nhuyễn nằm bò trên ghế sô pha, không muốn nhúc nhích, Lộc Minh Sâm cầm thuốc mỡ đi tới, kéo cô vào lòng, cầm tay cô kiểm tra dấu vết vừa rồi bị dầu b.ắ.n vào.

“Không sao đâu.” Tô Nhuyễn lười biếng dựa vào lòng anh: “Xem anh đó.”

Cô cũng túm tay anh lên, kiểm tra.

Ban đầu cô là người nấu chính, sau đó Lộc Minh Sâm đổi với cô, cô chỉ phụ trách cho vào nồi, anh phụ trách rán, ban đầu khi chưa quen tay, anh cũng bị dầu b.ắ.n vào.

Tô Nhuyễnkhông tìm thấy vết thương nào, nhìn chằm chằm vào khớp xương rõ ràng trên bàn tay anh, không nhịn được cười rộ lên. Ngón tay Lộc Minh Sâm linh hoạt chui vào khe hở giữa các ngón tay cô, mười ngón tay đan xen vào nhau, lười biếng đẩy ngã cô lên ghế sô pha: “Cười cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-403-don-giao-thua.html.]

Tô Nhuyễn thích ý dựa vào lòng anh: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ, hình như hai ta đều biến thành kẻ lập dị rồi.”

Trước đây với bọn họ mà nói, vết thương nhỏ này không đáng gì, hoàn toàn không cần để ý đến, nhưng hiện tại đều vô cùng quan tâm.

Lộc Minh Sâm kéo cằm cô lại, trao nhau một nụ hôn sâu: “Đại khải là vì có người để ý.”

Tô Nhuyễn dựa vào lòng anh, cười: “Cũng đúng.”

Ngày ba mươi tháng chạp, là ngày trừ tịch, hai người không bận rộn lắm, Tô Nhuyễn lại ngủ nướng đến hơn tám giờ mới đậy, Lộc Minh Sâm không chỉ quét dọn xong, câu đối cũng dán lên rồi, thậm chí còn nhào xong bột, chuẩn bị làm vằn thắn.

Tô Nhuyễn nói: “Cần mẫn như vậy làm gì? Đêm nay phải đón giao thừa, nhà ta lại không có tivi, để lại tối nay làm, nếu không quá nhàm chán.”

Lộc Minh Sâm nhướng mày với cô: “Em cho rằng anh sẽ để em nhàm chán?”

Tô Nhuyễn:……

Đúng là không có cách nào nhàm chán thật. Tô Nhuyễn cảm thấy bản thân giống món đồ chơi Lộc Minh Sâm mới tìm thấy, khiến anh không biết mệt mỏi khai phá đủ loại cách chơi mới.

Bắt đầu từ sau bữa cơm tất niên, càng chơi càng hưng phấn, đến gần mười hai giờ khi tiếng pháo trúc đinh tai nhức óc vang lên bên ngoài.

Lộc Minh Sâm bắt đầu bắt chước tiết tấu và lực độ của tiếng pháo trúc bên ngoài, từ pháo đơn đến pháo kép, không biết khi tivi nhà ai truyền ra tiếng đếm ngược, anh bắt đầu bắt chước theo, bùm bùm không biết vang đến mức nào.

Đợi đếm ngược kết thúc, Tô Nhuyễn đã không thể kêu lên thành tiếng, gần như sắp ngất.

“Năm mới vui vẻ!” Tiếng mọi người cùng nhau hô lớn trong tivi.

“Cục cưng, năm mới vui vẻ.” Lộc Minh Sâm cũng thì thầm bên tai, thương tiếc vỗ về sống lưng giúp cô lấy lại sức, trong tiếng thở dốc dồn dập mang theo ý cười: “Vui từ năm nay đến năm sau.”

Ngay cả lời chúc phúc cũng một lời hai nghĩa, nhưng mà ngay cả sức để cắn anh, Tô Nhuyễn cũng không còn.

Lộc Minh Sâm ôm cô đi tắm, ra ngoài nhìn thấy một mảnh hỗn độn trên khăn trải giường, Tô Nhuyễn thực sự xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Lộc Minh Sâm dùng chăn quấn lấy cô, đặt ở mép giường, thay khăn trải giường mới xong mới ôm cô, lại lần nữa nằm xuống.

Đầu vùi trên cổ Tô Nhuyễn, bàn tay mơn trớn da thịt mượt như sa tanh của cô, Lộc Minh Sâm thích ý cảm thán: “Ở nhà ăn tết sướng thật đấy.”

Tô Nhuyễn mệt rã rời, nói: “Sang năm chúng ta ở lại thành phố Yến.”

Dù là tứ hợp viện, hay khu tập thể gia đình quân nhân, xem anh còn dám không kiêng nể gì như lần này không.

Ai ngờ Lộc Minh Sâm lại hứng thú bừng bừng, đáp: “Cũng được, em nói xem chúng ta mua nhà lầu ở đâu thì thích hợp?”

Tô Nhuyễn mở to mắt nhìn anh, nghiêm túc lừa dối: “Thật sự không đủ tiền.”

Ngón tay Lộc Minh Sâm nhéo cằm Tô Nhuyễn, hôn cô một cái, lười biếng cười nói: “Yên tâm, chuyện này cứ giao cho anh.” Câu cuối cùng anh nhấn mạnh từng chữ.

Tô Nhuyễn chán nản.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thở phì phì, Lộc Minh Sâm sung sướng cười thành tiếng, sau đó duỗi tay ôm cô vào lòng: “Ngủ đi, ngủ đi.”

Loading...