Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 402: Mổ heo ăn tết
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:50:15
Lượt xem: 557
Hai bảy tháng chạp, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm cùng nhau lau kính, dọn rửa sạch sẽ từng ngóc ngách trong nhà, việc tổng vệ sinh trước tết âm lịch coi như đã hoàn thành.
Hai mươi tám tháng chạp, từ sáng sớm hai người đã đi theo Lý Nhược Lan tới nhà bà ngoại Lý ở nông thôn.
Nhà bà ngoại vẫn náo nhiệt trước sau như một, vì năm nay Ngôn Thiếu Dục bao thầu công trình, mấy cậu và mấy người anh họ chị họ đều đi theo kiếm lời một khoản, nhà cậu Cả quyết định mổ hai con heo, không bán ra ngoài, định để cả nhà chia nhau ăn.
Khi bọn họ đến, cậu Hai, cậu Ba, và mấy người anh chị em họ đều đã có mặt. Cậu Cả đang đuổi heo trong chuồng.
Ba người anh họ đứng canh ở cửa chuồng, chờ heo chạy ra thì bắt lấy.
Ngôn Thiếu Thời thích náo nhiệt, sau khi trông thấy lập tức hưng phấn chạy tới.
Ngôn Thiếu Dục cũng bảo Lộc Minh Sâm nhanh chóng vào phòng cất đồ, chỉ một lát sau đã ra ngoài hỗ trợ.
Bà ngoại Lý đứng ngoài bậc thềm, tiếp đón Lý Nhược Lan và Tô Nhuyễn: “Mau vào đi, cẩn thận bị va phải.”
Ngoài bậc thêm đã có mấy người phụ nữ, là mấy người mợ và các chị em họ, trong phòng là bốn năm đứa nhóc đang nô đùa chạy nhảy.
Mợ Ba thuận thế nói: “Sức của con heo kia không nhỏ đâu, mấy năm trước, nhà lão già đầu thôn đông kia, chính vì khi heo lao ra không kịp ngăn lại, kết quả đụng trúng khiến vợ ông ta ngã ra đất, phải nằm trên giường vài ngày đó.”
Mọi người đang nghe chuyện hiếm lạ, thì đột nhiên có xôn xao truyền đến từ phía chuồng heo. Hóa ra là heo lao tới, hai người anh họ thét chặn lại, Ngôn Thiếu Thời và đám thiếu niên choai choai mười mấy tuổi xem náo nhiệt cũng hò hét theo.
Kết quả nhiều người vướng tay vướng chân, ngược lại chẳng ai bắt được heo, dẫn tới heo béo trực tiếp lao ra khỏi chuồng.
Vân Chi
Ngôn Thiếu Thời đang đứng ngay trước cửa chuồng heo, mọi người thấy thế đều hoảng sợ, mặt mũi Lý Nhược Lan trắng bệch, kêu lên: “Thời Nhi!”
Trong tình thế cấp bách, Ngôn Thiếu Thời nhấc chân nảy dựng lên, sau đó trực tiếp đáp xuống trên người con heo, được heo chở lao ra ngoài sân.
Heo chạy được vài bước, Ngôn Thiếu Thời mới muộn màng phản ứng lại. Cậu kinh hãi kêu lên: “Mẹ ơi, bà ngoại ơi! Cứu mạng…”
Người trong nhà đều kinh ngạc, tất cả đàn ông đều chạy ra cản heo cứu người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-402-mo-heo-an-tet.html.]
Nhưng Ngôn Thiếu Thời sợ bị rơi xuống, nằm sấp người ôm chặt m.ô.n.g heo theo bản năng, vì cậu ôm chặt heo bị kinh hách, càng chạy nhanh hơn, nhất thời khiến mọi người không có bất kỳ biện pháp nào.
Cuối cùng vẫn là Lộc Minh Sâm ra tay cứu giúp. Anh ra khỏi phòng, bước chân nhanh nhẹn lao đến, tay vươn dài ra, chuẩn xác túm được Ngôn Thiếu Thời, kéo cậu từ trên lưng heo xuống, sau đó một chân đá vào cổ heo.
Các cậu và mấy anh họ không còn cố kỵ, cuối cùng cũng đè được con heo xuống đất.
Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho nhanh chóng chạy tới, Ngôn Thiếu Thời đang bám chặt lấy người Lộc Minh Sâm, lúc này mới được Ngôn Thành Nho ôm xuống.
Lý Nhược Lan giữ chặt con trai, quan sát từ đầu đến chân. Một lúc sau Ngôn Thiếu Thời mới lấy lại tinh thần, tay xoa đầu, đột nhiên cười ha ha: “Ai nha, quá kích thích.”
Lý Nhược Lan giận đánh cậu một cái: “Kích thích cái gì mà kích thích, con muốn hù c.h.ế.t cha mẹ à?” Nói xong lại nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của cậu, không nhịn được cũng bật cười.
Sau khi xác định Ngôn Thiếu Thời không vấn đề gì, mọi người cũng thả lỏng, lúc này mới có tâm trạng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, bà ngoại Lý bắt đầu trước, cười ngửa tới ngửa lui trong phòng.
Ngôn Thiếu Dục cũng không nhịn nổi cười to hỏi: “Cảm giác thế nào? Cưỡi heo sướng không?”
Ngôn Thiếu Thời cũng càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười: “Khá thích.”
“Hóa ra heo cũng cưỡi được.” Có hai cậu thiếu niên tuổi tác xấp xỉ Ngôn Thiếu Thời chạy tới chuồng heo, hình con heo còn lại, bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Nhưng hai đứa lập tức bị cậu Ba cười đuổi đi: “Dưới mười lăm tuổi đều tránh xa một chút cho cậu, nếu không cẩn thận cậu cho mỗi đứa một trận đấy.”
Đám thiếu niên le lưỡi, rất nhanh lại bị tiếng g.i.ế.c heo bên này hấp dẫn.
Hiện giờ con heo kia đã bị năm người đàn ông đè chặt ra nền đất, thợ g.i.ế.c heo mới đến đang vung d.a.o chọc tiết.
Máu heo đặc sệt nhanh chóng chảy vào chậu nhôm đã thả muối bên dưới, đợi khi heo hoàn toàn không nhúc nhích, m.á.u cũng chảy gần xong. Mợ cả dùng muỗng quấy tiết heo để hòa tan hết số muối bên trong, rồi bưng chậu tiết xuống phòng bếp, đợi tiết heo đông lại.
Đám đàn ông thì cọ rửa sạch sẽ số tiết heo còn sót lại, sau đó dùng nước sôi trong cái nồi to bên cạnh bắt đầu cạo lông heo. Sau khi đổ nước sôi khắp người heo hai lần, d.a.o lam lướt một cái, từng mảng lông heo bị cạo rơi xuống, lộ ra da heo trắng như tuyết.
Mỗi người chia nhau một khu vực, phân công hợp tác. Lộc Minh Sâm đứng trước chân sau, Tô Nhuyễn ở bên cạnh tò mò nhìn, đương nhiên cô từng xem mổ heo rồi, chỉ là không biết vì sao, luôn cảm thấy Lộc Minh Sâm cạo lông heo vừa nhanh vừa sạch sẽ.
Cạo lông heo xong, thợ mổ lưu loát phân thịt lọc xương, Lý Nhược Lan và mấy người mợ qua lấy lòng phổi tim gan, xương cốt và một miếng thịt heo lớn mang xuống phòng bếp, chuẩn bị cơm cho ngày hôm nay.