Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 400: Gặp lại Tống Tiểu Trân

Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:50:12
Lượt xem: 592

Cô thật sự không cách nào đối mặt với mấy chữ “Cứ giao cho anh” rồi!

Có điều ngoại trừ thời điểm riêng tư nào đó, Lộc Minh Sâm nói ra lời này vẫn rất đáng tin.

Chưa tới giữa trưa, anh đã giặt sạch hết quần áo bẩn hai người thay ra hôm qua.

Tô Nhuyễn cũng đã liệt kê xong danh sách đồ cần mua sắm, chủ yếu là đồ ăn tạm như rau dưa gạo mì, hàng tết linh tinh khác như gà vịt thịt cá đợi thêm hai ngày nữa tới nhà các cậu lấy là được.

Hôm qua cô nghe Lý Nhược Lan nói, năm nay nhà cậu Cả định mổ hai con heo, đều không bán, chỉ chia cho người trong nhà ăn.

Hai người thay quần áo ra ngoài, Tô Nhuyễn khóa cửa, Lộc Minh Sâm chậm rãi xuống lầu. Xuống đến nơi phát hiện ra quên túi xách, Tô Nhuyễn quay lại lấy túi, Lộc Minh Sâm thì đứng dưới lầu chờ cô.

Khi cô xuống đến nơi, lại trông thấy một người phụ nữ dáng người yểu điệu đang nói chuyện với Lộc Minh Sâm.

“Anh Minh Sâm.” Tô Nhuyễn gọi một tiếng.

Lộc Minh Sâm ngẩng đầu nhìn qua, người phụ nữ kia cũng xoay người. Tô Nhuyễn nhướng mày, vậy mà lại là Tống Tiểu Trân.

Nhìn thấy Tô Nhuyễn sắc mặt Tống Tiểu Trân khẽ thay đổi, ngay sau đó hình như ý thức được điều gì, cô ta quay đầu nhìn người đàn ông anh tuấn bức người, khi chất độc đáo bên cạnh, vẻ mặt không thể tin nổi.

Lúc này người đàn ông ấy đã thay đổi hoàn toàn, không còn dáng vẻ lạnh lùng xa cách như khi đối mặt với cô ta, mà cười dịu dàng nhìn người đi tới.

Anh vô cùng tự nhiên vươn tay nhận lấy túi xách trong tay Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn tò mò nhìn Tống Tiểu Trân, hỏi Lộc Minh Sâm: “Đang nói chuyện gì thế?”

Lộc Minh Sâm nắm lấy tay cô: “Không có gì, hàng xóm cách vách, nói anh lạ mặt.”

Tống Tiểu Trân không nhịn được cắn môi, vừa rồi cô ta đã giới thiệu mình làm việc ở phòng quy hoạch thành phố, vậy mà trong mắt anh ấy cũng chỉ là hàng xóm cách vách.

“Tiểu Trân, cô lề mề cái gì thế? Ra ngoài bao lâu rồi sao vẫn đứng ở cửa?” Một bà lão nhô đầu ra từ cửa sổ căn hộ gần đó: “Mau đi mua đồ ăn đi, Cường Tử ăn xong còn phải ra ngoài đó!”

Nói xong bà ta còn lẩm bẩm: “Suốt ngày không làm việc đàng hoàng, câu kết làm bậy khắp nơi, Cường Tử, con không biết đường dạy vợ à?”

Đột mặt với ánh mắt kinh ngạc của Tô Nhuyễn, Tống Tiểu Trân xấu hổ giận dữ muốn chết, vội vàng nhấc chân rời đi.

Lộc Minh Sâm hỏi: “Quen à?”

“Quen.” Tô Nhuyễn kể cho anh nghe mối quan hệ sâu xa giữ Ngôn Thiếu Dục, Tống Tiểu Trân và Cao Cường, cuối cùng nói: “Xem ra thật sự gả cho Cao Cường rồi.”

Chỉ là nhìn có vẻ như nhà họ Cao cũng không coi trọng cô ta nhỉ?

Nghe nói Tống Tiểu Trân từng tính kế của hồi môn của Tô Nhuyễn, còn cười nhạo cô là gái nông thôn, Lộc Minh Sâm nheo mắt lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-400-gap-lai-tong-tieu-tran.html.]

Nhưng thật ra Tô Nhuyễn không hề để trong lòng, dù sao cô cũng không thường xuyên ở nơi này, dù ở, cũng chỉ nhắc nhở Tống Tiểu Trân, lựa chọn trước đây của cô ta sai lầm đến mức nào.

Sau khi tới chợ, hai người không nói chuyện nữa. Sắp tết, trong chợ rộn ràng nhốn nháo hẳn lên, khắp nơi đều là người, đều là tiếng ồn ào. Tô Nhuyễn kéo tay Lộc Minh Sâm, đến sạp bán đồ ăn mua chút rau rưa, cô lấy đồ trả tiền, Lộc Minh Sâm ở bên cạnh tự giác bỏ đồ ăn vào túi.

Hai người đang đi, đột nhiên nghe thấy một tràng cười “Cạc cạc cạc”, cả hai liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng cười rộ lên.

Tô Nhuyễn cười nói: “Xem ra bà chủ bán trứng gà vẫn bán hàng ở đây.”

Hai người đến trước sạp, vậy mà bà chủ vẫn còn nhớ bọn họ. Bà ấy nhìn Lộc Minh Sâm, trêu chọc Tô Nhuyễn: “A, người đàn ông cháu cướp được cười rồi kìa, học xong công phu thiếu lâm chưa? Không sợ không giữ được người à?”

Tô Nhuyễn tự tin nói: “Cháu đã dùng mị lực cá nhân thu phục hoàn toàn rồi, tiên nữ tới cũng không quyến rũ được.”

Bà chủ quán lại bị cô chọc cười cạc cạc, Lộc Minh Sâm cũng cười như không cười, liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, tay vươn ra nhận trứng gà bà chủ đưa qua.

Đến trước cửa hàng bán cá, Tô Nhuyễn nhìn cá mè, có chút rối rắm: “Mua không?”

Lộc Minh Sâm trực tiếp ngồi xổm xuống, chọn bốn con.

“Nhiều quá.” Tô Nhuyễn nói: “Hai con là đủ rồi, anh không sợ mệt à?”

Làm cá viên cũng không phải công việc thoải mái gì.

“Bà ngoại và mẹ em đều phải đưa.” Lộc Minh Sâm nói xong, còn ghé vào tai cô cười khẽ: “Đừng lo lắng, em không biết anh dồi dào tinh lực à?”

Vân Chi

Tô Nhuyễn:……

Mặt cô không chút biểu cảm, đá anh một cái. Lộc Minh Sâm nhanh nhẹn né tránh: “Đá bẩn lại phải giặt đó.”

Rồi anh lại ghé sát tai cô, nói nhỏ: “Sao hả? Không thích anh tinh lực dồi dào à?”

Tô Nhuyễn không thể nhịn nổi, duỗi tay hung hăng véo anh một phen, Lộc Minh Sâm vội vàng xin tha.

Bà chủ quán vừa mổ cá giúp bọn họ, vừa cười nói: “Vợ chồng son có khác, tình cảm quá.”

Nhìn Lộc Minh Sâm tay phải xách một túi đồ ăn lớn, tay trái xách ba con cá mè, còn trong tay Tô Nhuyễn chỉ xách theo một túi trứng gà nhỏ, cùng nhau trở về, Tống Tiểu Trân đi theo sau bọn họ, trong lòng vô cùng hụt hẫng.

Cô ta nhớ rõ, Lý Nhược Lan từng nói, chồng Tô Nhuyễn không chỉ là sĩ quan rất lợi hại còn là nghiên cứu sinh, không ngờ diện mạo cũng là ngàn dặm mới tìm được một như vậy.

Quan trọng nhất là người ưu tú như anh ấy, đứng trước mặt Tô Nhuyễn vẫn dịu dàng săn sóc.

Bởi vì đi cùng đường, cô ta không thể không chú ý, suốt cả quả trình người đàn ông kia không để Tô Nhuyễn phải chạm tay vào bất cứ vật nặng nào, Tô Nhuyễn chỉ phụ trách mua hàng trả tiền là được.

Ngược lại bản thân mình… Tống Tiểu Trân nhìn vết đỏ hằn lên trên ngón tay, lại nghĩ tới mẹ chồng trong nhà…

Loading...