Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 399: Giao cho anh đi

Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:50:11
Lượt xem: 554

Tô Nhuyễn biết mình sai mười phần rồi, đàn ông vừa khai trai đều là cầm thú, không có ngoại lệ.

Chỉ là có người biểu hiện thẳng ra, khó lòng dằn nổi, mà có người lại đa mưu túc trí, thận trọng từng bước.

Lộc Minh Sâm chính là người sau, uổng công cô còn cho rằng anh ổn trọng biết chừng mực, ôn nhu săn sóc.

Sự thật là cô đã túm chặt chăn, sắp khóc đến nơi, Lộc Minh Sâm ôm cô dỗ dành, ngoài miệng nói lời vô cùng dễ nghe: “Bé ngoan”: “Nhuyễn Nhuyễn”: “Bảo bối” gì đó, câu sau thâm tình hơn câu trước, cũng dùng kiểu hôn dịu dàng mà cô thích nhất…

Vân Chi

Nhưng hành động thực tế lại hung ác không lưu tình chút nào, bàn tay giữ chặt eo cô không cho phép cô tránh thoát, đến mức Tô Nhuyễn sắp nổi điên…

Trong phòng hơi ấm lại sung túc, chăn đều bị Lộc Minh Sâm đẩy sang một bên rồi, toàn bộ giường gỗ đều là chiến trường để anh phát huy, khi Tô Nhuyễn đạp chân lung tung, eo nhỏ và sống lưng anh cùng nhau nâng lên một độ cao hòa hợp, một ý nghĩ chợt lướt qua đầu óc trống rỗng của Tô Nhuyễn:

Anh vội vã về nhà, thậm chí vội vã quét dọn vệ sinh, đều vì cuộc vui đêm nay nhỉ?

Không… Không phải chỉ một lần…

Sau trận đầu kịch liệt, trận thứ hai biến thành giằng co ma người, Tô Nhuyễn bị anh đẩy dựa vào đống chăn chất cao trên đều giường, hai tay bị giữ chặt, thong thả ung dung hưởng thụ.

Tô Nhuyễn đã hoàn toàn mất sức chống cự, Lộc Minh Sâm cúi người xuống, chống lên trán cô, nhìn cô sắp thở không ra hơi, khẽ than một tiếng: “Nghỉ ngơi lâu như vậy, sức lực tích cóp đi đâu hết rồi?”

Tô Nhuyễn tức giận nghiến răng: “Cho nên căn bản là anh ủ mưu từ lâu?”

Tay Lộc Minh Sâm lướt trên da thịt lóa mắt của cô, không chút hổ thẹn. Nhìn vòng eo nhỏ nhắn không ngừng lắc lư như khi khiêu vũ trong tiệc tối Nguyên Đán, ánh mắt trở nên sâu thẳm, cất tiếng cười khẽ: “Bị em phát hiện rồi.”

Tô Nhuyễn hừ một tiếng, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Anh là đồ xấu xa, mau thả em ra, không được…”

Một tay Lộc Minh Sâm dùng sức bế cô lên, để cô dán chặt trước n.g.ự.c mình, đầu cúi xuống hôn lên giọt nước rớt trên khóe mắt Tô Nhuyễn: “Ngoan, em làm được.”

Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, nhìn đôi mắt ướt át của Tô Nhuyễn, anh cười rộ lên: “Không được cũng không sao, giao cho anh đi.”

Trong lòng Tô Nhuyễn dâng lên dự cảm không lành, trước đây đúng là cô rất thích nghe lời này từ anh, nhưng hiển nhiên trường hợp hiện tại là ngoại lệ.

Quả nhiên trực giác của cô không sai, hậu quả của việc giao cả cho anh ấy chính là, cô nằm thở thoi thóp trên giường, gần như mất nửa cái mạng…

Khi ánh mặt trời rực rỡ, Tô Nhuyễn mới mệt rũ người tỉnh lại, kết quả còn chưa kịp mở mắt, môi đã bị xâm chiếm, kẻ vô lại kia còn cất giọng lười biếng chỉ trích cô: “Sáng sớm tinh mơ, đừng quyến rũ người.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-399-giao-cho-anh-di.html.]

Tô Nhuyễn mở mắt, một cái tát dừng trên khuôn mặt quyến rũ trước mặt: “Cái đồ xấu xa này, tránh ra!”

Đánh xong cô lại là người kêu rên trước, ôi cái eo của cô…

Lộc Minh Sâm bật cười, Tô Nhuyễn trừng mắt lườm anh, còn mặt mũi cười?

Lộc Minh Sâm tự biết đuối lý, duỗi tay mát xa giúp cô.

Tuy rằng anh vẫn luôn quy củ, nhưng từng vào tròng một lần đương nhiên Tô Nhuyễn sẽ không mắc mưu lần nữa. Cô vừa hưởng thụ anh phục vụ, vừa hừ một tiếng: “Mát xa tốt cũng không được, nói cho anh biết, trong vòng ba ngày đều không được.”

Lộc Minh Sâm nheo mắt, bật cười: “Yên tâm, được mà, cứ giao cho anh…”

Tô Nhuyễn:……

Hiện tại cô thật sự sợ câu “Cứ giao cho anh” rồi.

Khi hai người rời giường đã là hơn chín giờ, Tô Nhuyễn xuống phòng bếp hầm cháo, hấp nóng mấy cái bánh bao hôm qua Lý Nhược Lan đưa cho, hôm qua ăn trưa muộn, thu dọn phòng xong lại hơi sớm, nên không ăn cơm chiều…

Kết quả người nào đó được lợi.

Tô Nhuyễn xoa eo ra khỏi phòng bếp, phát hiện Lộc Minh Sâm đã giặt quần áo trong phòng vệ sinh.

Bên này chưa mua máy giặt, anh trực tiếp để ván giặt đồ trong chậu nhôm, giặt từng món đồ một.

Lực tay anh rất lớn, áo khoác mùa đông Tô Nhuyễn cảm thấy rất khó giặt, dưới bàn tay anh lại dễ như ăn kẹo, vò hai ba cái đã giặt sạch sẽ.

Có điều Tô Nhuyễn không định trút hết việc nhà cho anh, cơm nước xong. Cô lấy một cái chậu nhôm khác, giũ lại lần hai quần áo anh đã ngâm vò trước đó.

Kết quả vừa khom lưng, eo đau đến mức thiếu chút nữa không đứng dậy nổi. Lộc Minh Sâm trông thấy, cười không ngừng, trực tiếp xoay bả vai cô, đẩy lên nhà: “Đừng đứng chỗ này thêm phiền nữa, làm việc của em đi, xem lát nữa chúng ta phải ra ngoài mua thêm thứ gì không.”

Tô Nhuyễn chán nản, tốt bụng giúp đỡ lại biến thành thêm phiền rồi?

Lộc Minh Sâm cúi đầu hôn lên cánh môi đang chu ra thở phì phì: “Chúng ta ai làm việc nấy, dốc sức…” Dừng một chút, anh cười vô cùng thành khẩn: “Cứ giao cho anh đi.”

Tô Nhuyễn:……

Loading...