Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 397: Về tỉnh Đông Lâm
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:50:08
Lượt xem: 548
Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm đã khởi hành về tỉnh Đông Lâm, khi tới khu tập thể Bình An đã là hai giờ chiều.
Tô Nhuyễn liếc mắt một cái đã trông thấy Ngôn Thiếu Thời đang chơi đập bài với người ta trước cổng khu.
Hình như Ngôn Thiếu Thời cũng đã nghe thấy tiếng xe, ngẩng đầu trông thấy xe jeep lập tức hưng phấn kêu to “Chị!”, sau đó bỏ lại đám bạn nhỏ, chạy về phía hai người.
Tô Nhuyễn vừa xuống xe, thiếu chút nữa bị cậu ấy xô ngã: “Chị, anh rể!”
Tô Nhuyễn cười xoa đầu em trai: “Sao em lại ở chỗ này?”
Nửa năm không gặp, thiếu niên đã cao hơn không ít.
“Chờ chị đó.” Ngôn Thiếu Thời vừa nói, vừa chạy lạch bạch tới, giúp Lộc Minh Sâm lấy đồ ra khỏi cốp xe: “Không phải hôm qua anh rể gọi điện thoại nói hôm nay sẽ về sao?”
Tô Nhuyễn cảm thấy ấm lòng: “Lát nữa em về nói với mẹ một tiếng, ngày mai anh chị qua, hôm nay phải dọn dẹp nhà cửa trước đã.”
Ngôn Thiếu Thời bưng một chồng bánh ngọt Đạo Hương Thôn, nói: “Không cần đâu, lát nữa thể nào mẹ cũng qua đây.”
Cậu vừa nói xong, giọng Lý Nhược Lan đã vang lên sau lưng: “Nhuyễn Nhuyễn!”
Ngôn Thiếu Thời nhe răng cười: “Chị xem, em đã nói mà.”
Tô Nhuyễn quay đầu lại, nhìn Lý Nhược Lan đến gần, trên mặt mang theo ý cười: “Đoán ngay hai đứa sắp về mà.”
Bà ấy quan sát Tô Nhuyễn, khẽ nhíu mày: “Sao lại gầy thế? Học hành bận rộn quá à?”
“Cũng bình thường.” Tô Nhuyễn bước đến ôm lấy bà ấy.
Lý Nhược Lan lại cười rộ lên: “Như trẻ con!” Lại nhìn sang Lộc Minh Sâm, nói: “Đường xa mệt lắm rồi nhỉ?”
Lộc Minh Sâm: “Không mệt, có tài xế lái xe.”
Sau đó người một nhà cùng nhau dọn đồ lên lầu, khi mở cửa phòng ra, hơi ấm ập vào mặt.
Ngôn Thiếu Thời tranh công: “Thế nào? Em nối hệ thống sưởi giúp chị đó.”
Điểm này đúng là ở nhà tập thể thoải mái hơn nhà trệt nhiều, tất nhiên không chỉ là hệ thống sưởi.
Lý Nhược Lan nhìn trong phòng nói: “Con xem, tủ gỗ này cậu con đóng không sai ý con chứ?”
Năm trước khi trang hoàng bọn họ vội dọn vào ở, tủ gỗ cậu Cả đóng cho Tô Nhuyễn phải đợi sơn nên tạm thời chưa đưa tới, sau khi bọn họ rời đi, mới dựa theo bản vẽ của Tô Nhuyễn mang tủ tới gắp ráp trong nhà.
Hiện tại, trước cửa phòng là một chiếc tủ giày màu trắng, làm bước đệm ngăn với phòng khách. Quần áo trong phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ đều được cất gọn trong tủ quần áo, vì kỹ thuật thời đại này chưa đủ làm cửa trượt, nên vẫn làm kiểu kéo mở như cũ, dù vậy cũng đủ khiến Lý Nhược Lan kinh diễm rồi, bà ấy vô cùng thích công năng treo quần áo theo từng khu vực.
Ở niên đại này, tủ quần áo đều là từng ô vuông, quần áo đều phải gấp gọn, lấy ra cất vào rất không tiện.
Hiển nhiên tay nghề của cậu Cả rất khéo léo, Tô Nhuyễn cao hứng nói: “Không lắp sai, chính là như vậy.”
“Đợi thêm hai năm nữa, mẹ cũng đổi tủ quần áo trong nhà sang kiểu này.” Lý Nhược Lan khen ngợi: “Ban đầu mẹ còn cho rằng màu trắng sẽ khó coi, không ngờ lại rất sáng sủa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-397-ve-tinh-dong-lam.html.]
Hiện tại màu sắc lưu hành chủ đạo đều là màu gỗ đỏ hoặc màu ám vàng, khi Tô Nhuyễn nói muốn sơn màu trắng sửa, mọi người còn không thể nào hiểu nổi.
Ngôn Thiếu Thời cũng cảm thấy màu trắng phong cách giản lược này không tệ: “Nhà anh trai cũng nên trang hoàng kiểu này.”
Tô Nhuyễn nhướng mày: “Anh trai con mua nhà ạ?”
Lý Nhược Lan không nhịn được cao hứng: “Mua rồi.”
Ngôn Thiếu Thời ra vẻ thần bí, hỏi: “Chị, chị đoán xem anh ấy mua nhà ở nơi nào?”
Tô Nhuyễn nói: “Cũng trong khu tập thể Bình An này à?”
Ngôn Thiếu Thời thất vọng, thở dài một tiếng: “Sao chị biết?”
Tô Nhuyễn cười: “Bởi vì mẹ có tình yêu sâu sắc với khu tập thể này.”
Thứ nhất bản thân khu tập thể này là khu tập thể mới, thứ hai trong niên đại này mọi người đểu quan niệm nuôi con trai để dưỡng già, người trong nhà nên ở bên nhau.
Có thể ở gần đương nhiên càng tốt rồi, khu tập thể Bình An chính là nơi thích hợp nhất.
Lý Nhược Lan cười rộ lên: “Vừa mua chưa lâu, vốn dĩ nhà trong khu tập thể này đều bán hết rồi, trùng hợp năm nay có người buôn bán thua lỗ, muốn bán nhà, đúng lúc anh trai con vừa nhận được tiền công trình, nên trực tiếp mua luôn.”
“Ở ngay tòa nhà cách vách, tầng lầu và phương hướng đều giống phòng này, về sau hai đứa có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Tô Nhuyễn cũng rất vui vẻ, đời này cô đã cảm nhận được sâu sắc chỗ tốt khi có người thân ở gần.
Ví dụ như hiện tại, Lý Nhược Lan bảo bọn họ: “Minh Sâm cất đồ xong thì đi thôi, chúng ta về nhà ăn cơm trước, ăn cơm xong hai đứa về nhà thu dọn sau.”
Tô Nhuyễn ngồi xe cả ngày đang mệt không muốn nhúc nhích, cũng vui sướng đồng ý.
Khi tới nhà họ Ngôn, Ngôn Thành Nho đã làm xong món rau trộn, thấy bọn họ đến, ông ấy cười nói: “Chú thấy mẹ con ra ngoài lâu như vậy chưa về, đoán ngay các con sắp tới.”
“Mì chín ngay đây.”
Người thời đại này quan niệm, xa nhà sủi cảo, về nhà mì, Ngôn Thành Nho chuẩn bị cho bọn họ mì trứng gà, kết hợp với vài miếng thịt kho, ăn kèm với rau trộn vừa đỡ ngán vừa ngon miệng.
Lý Nhược Lan nhìn hai người bọn họ, ánh mắt từ ái: “Ăn từ từ, không ai ăn tranh với hai đứa.”
Tô Nhuyễn cười hì hì, hỏi: “Anh trai con đâu?”
Vân Chi
Lý Nhược Lan không nhịn được, lại cười rộ lên: “Đi mời người ta ăn cơm rồi, ngày mai công trình thanh toán nốt khoản cuối, thuận tiện nói chuyện đấu thầu sang năm.”
Ngôn Thành Nho nhìn bà ấy, cười nói: “Cuối cùng cũng vui vẻ rồi nhỉ, trước đó lo lắng muốn rụng trọc đầu.”
Lý Nhược Lan hừ một tiếng: “Tôi không ổn trọng như ông, tôi thiếu kiên nhẫn như vậy đấy, làm sao?”
Ngôn Thành Nho cười nói: “Không làm sao, bà không trầm ổn rất đáng yêu.”
Lý Nhược Lan lại bị chọc cười: “Không đứng đắn.”