Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 395: Múa rìu qua mắt thợ (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:34:48
Lượt xem: 393

Đợi bọn họ đi khỏi, Tô Nhuyễn bỏ Sơ Bát vào nhà của nó. Đột nhiên Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy cô từ phía sau, Tô Nhuyễn hoảng sợ: “Làm gì thế?”

Lộc Minh Sâm cúi đầu hôn cô một cái: “Khi hãm hại người khác cũng rất đẹp.”

Tô Nhuyễn:……

Rốt cuộc là đang khen hay đang chửi người ta thế?

Cô nói: “Yên câm, có lúc còn đẹp hơn!”

Lộc Minh Sâm cười rộ lên, rất chờ mong.

Bên này khi Tô Nhuyễn đang tính kế đám thương nhân nước ngoài, bên kia đám thương nhân Bratt cũng đang tính kế bọn họ.

Tâm trạng anh ta không tệ, nói: “Có lẽ hai ngày nữa là chúng ta có thể về rồi.”

Dường như nhớ tới điều gì đó, anh ta lại nhăn mặt nói: “Nơi này thật sự khiến người ta hít thở không thông.”

Jack trợ lý kiêm phiên dịch của anh ta có chút lo lắng hỏi: “Bọn họ chắc chắn sẽ mua chứ? Nghe nói bọn họ rất nghèo.”

Bratt đáp: “Yên tâm đi, bọn họ sẽ mua, tôi thấy được khát vọng trong mắt bọn họ.”

“Nguyên nhân chính vì nghèo nàn, cho nên bọn họ càng cần mấy thứ này, nên bọn họ khó mà từ chối.”

“Ngày mai tôi sẽ ra tối hậu thư cuối cùng cho bọn họ, nếu bọn họ không mua, chúng ta cứ nói ngày kia quay về.” Nói tới đây, anh ta có chút đắc ý: “Chỉ cần nói như vậy, bọn họ sẽ ký ngay.”

“Đây chính là tâm lý bán hàng, là chiêu năm ngoái tôi học được, vô cùng hữu dụng, cậu cũng học chút đi.”

Jack gật đầu, vẻ mặt thụ giáo.

Nhưng mà chỉ cần có người Hoa Quốc nào ở chỗ này, chắc chắn sẽ nói với anh ta một câu, trò tâm lý chiến đơn giản này lão tổ tông của bọn họ không dùng từ lâu rồi.

Có thể thấy được tin tức bế tắc khiến cho đám người phương tây ngây ngô này kiến thức hạn hẹp.

Cho nên thậm chí bọn họ còn không biết đến sức hút từ mỹ thực Hoa Quốc, Bratt u sầu, nói: “Ai, nghĩ đến mấy món ăn không nuốt nổi kia, tôi không muốn ở lại nơi này thêm một giây một phút nào.”

Jack nói: “Tôi thì muốn nếm thử đồ ăn Hoa Quốc, từng nghe một cậu du học sinh nói, đồ ăn Hoa Quốc bọn họ hương vị rất không tồi.”

Bratt không cho là đúng: “Thịt bò còn dai như vậy, có thể làm ra món ngon gì? Đồ ăn của bọn họ đều là trực tiếp ném vào nồi đun lên.”

Nói tới đây, ánh mắt anh ta lộ vẻ ghét bỏ: “Nghe nói ngay cả nội tạng cũng không buông tha! Còn gặm vỏ chuối, ăn cỏ dại, ai, năm nạn đói đến vỏ cây cũng gặm sạch.”

“Tóm lại, chúng ta phải mau chóng rời khỏi địa phương quái quỷ này!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-395-mua-riu-qua-mat-tho-2.html.]

Ngày hôm sau, Bratt nghĩ sẵn lời muốn nói trong lòng, định đợi khi gặp xưởng trưởng Lữ sẽ nói câu cáo từ, cứ như vậy, có lẽ chiều nay là có thể ký hợp đồng.

“Bratt, xe của bọn họ tới rồi.”

Bratt và Jack xuống lầu, một chiếc xe hơi nhỏ màu đen đã dừng trước cửa khách sạn quốc tế.

Vừa lên xe Bratt đã hất hàm nói: “Hy vọng hôm nay không phải là bò bít tết và rau xà lách không nuốt nổi.”

“Thật ra chúng tôi cũng cảm thấy không nuốt nổi.” Một giọng nói trong trẻo từ ghế phụ truyền đến, chất giọng chuẩn Luân Đôn còn mang theo ý cười: “Còn nghĩ mãi không ra vì sao phương tây các anh lại thích đồ như vậy.”

Bratt sửng sốt, lúc này mới chú ý hôm nay người tới đón bọn họ không phải người hôm qua.

Anh ta nhận ra tài xế lái xe, Jack nói thân thủ vô cùng lợi hại, hai người anh ta thuê chưa chắc đã phải đối thủ của người này.

Vân Chi

Trên ghế phụ là một cô gái, mặc sườn xám màu lam, mái tóc đen nhánh búi sau đầu, chỉ dùng một chiếc kẹp tóc trân châu đơn giản cố định.

Trên tai mang hoa tai sáng long lanh, cùng bộ với chiếc vòng trân châu trên cổ áo, vừa ưu nhã vừa sang trọng, Bratt lập tức liên tưởng tới hình ảnh phụ nữ thần bí phương đông trong các bộ phim điện ảnh của Hollywood.

“Cho nên rốt cuộc chỗ nào không đúng nhỉ?” Đối phương quay đầu lại nhìn anh ta cười tủm tỉm hỏi, như vậy nhìn càng giống.

Cô dùng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi, nếu anh ta lại bắt bẻ có vẻ không được thân sĩ lắm.

Bratt đành phải nghiêm túc nói: “Thịt bò không đủ mềm, có điều chuyện này không thể trách các cô, bởi vì thịt bò ngon chỉ ở phương tây chúng tôi mới có, muốn nấu ra được món ăn ngon phải có nguyên liệu tốt nhất mới làm được.”

Tô Nhuyễn nghiêm túc nghe anh ta nói hết câu, sau đó lại hỏi: “Còn nữa không?”

Giọng điệu giống như giáo viên đang cổ vũ anh ta đang trả lời câu hỏi, nói đáp án trước đó của anh ta chẳng ra gì.

Bratt cố gắng ngẫm nghĩ: “Trình độ cũng rất quan trọng.”

“Còn nữa không?”

Bratt nhíu mày: “Đừng xem thường nguyên liệu nấu ăn và trình độ, nấu lung tung không ổn đâu.”

Tô Nhuyễn cười rộ lên: “Đương nhiên là không ổn rồi!”

Hơn mười phút sau xe dừng trước cửa tiệm cơm mang hương sắc cổ xưa.

Việc đầu tiên trong cuộc “Chiêu đãi” hôm nay chính là ăn cơm!

Theo Tô Nhuyễn biết, chỉ cần là người bình thường, không ai không thể giải quyết bằng một bữa cơm ngon của Hoa Quốc, nếu không thể thì hai bữa.

Để anh ta trải nghiệm thế nào là nguyên liệu và trình độ nấu ăn chân chính.

Hừ dám nói trước mặt người Hoa Quốc nguyên liệu nấu ăn và trình độ!

Loading...