Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 389: Lại là người quen cũ

Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:44:40
Lượt xem: 491

Sau khi báo Thanh Niên Tân Yến đăng bài, quả nhiên không lâu sau Diệp Minh đã kiếm được đơn hàng đầu tiên.

Ngoài hai nhà Cung Tiêu Xã tư nhân gần đó ra, còn có một trung tâm bách hóa.

Cung Tiêu Xã còn dễ nói, đều trực tiếp nhập hàng, tính giá bán sỉ cho bọn họ là được. Diệp Minh chỉ cần phụ trách chọn lựa hàng hóa, giao hàng rồi thu tiền.

Trung tâm Bách Hóa thì phức tạp hơn nhiều. Hiện tại đa số trung tâm bách hóa vẫn là doanh nghiệp nhà nước đang trong giai đoạn cải cách, phải tự chịu trách nhiệm lãi lỗ, cho nên dù giám đốc muốn nhập hàng cũng phải khảo sát rất nhiều nội dung.

Lúc này cửa hàng nhà bọn họ có dịp thể hiện công năng của nó.

Diệp Minh vẫn chưa đủ sức ứng phó chuyện này, Tô Nhuyễn phải đích thân qua xem một chuyến.

Sau khi có xe máy, cô ra ngoài tiện hơn rất nhiều, muốn tới cửa hàng cũng chỉ là chuyện mười mấy hai mươi phút.

Sau khi lái xe đến đường Giải Phóng, vì đường nhiều người, cô thả chậm tốc độ. Từ đằng xa đã trông thấy có một đám người đứng vây trước cửa hàng Thời trang Thanh Dương, giữa đám đông là một người phụ nữ đang khóc lóc than thở.

“… Chồng tôi hy sinh năm kia, một mình tôi phải nuôi sống già trẻ một nhà, thật sự không kham nổi nữa…” Người phụ nữ kia mặc áo bông rách tung tóe, liên tục cúi người cảm tạ Tô Thanh Thanh: “Cảm ơn cô, cảm ơn mọi người, nhà cô đúng là ân nhân lớn của tôi, tôi dập đầu cầu phúc cho cô.”

Cô ta giả vờ quỳ xuống, Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương vội vàng bước đến nâng cô ta dậy.

Một tay Tô Thanh Thanh đỡ bụng, một tay đỡ người phụ nữ kia, chân thành nói: “Chồng cô hy sinh vì quốc gia, chút chuyện chúng tôi làm không tính gì cả, tôi làm như vậy cũng chỉ muốn quân nhân phục vụ quốc gia không có nỗi lo về sau, chuyện lớn tôi không làm được, đành cống hiến chút sức lực non nớt, không đáng gì.”

Người phụ nữ kia cảm động rơi nước mắt: “Vợ chồng cô đúng là người tốt.”

“Nói rất đúng, bà chủ đại nghĩa.” Đám người vây xem tán thưởng.

“Bà chủ như vậy, chắc chắn sẽ ăn nên làm ra.”

“Chúc bà chủ buôn may bán đắt, sinh ý thịnh vượng.”

……

Nghe tiếng khen vang lên xung quanh, Tô Thanh Thanh và người nhà họ Hoắc đều cười không khép nổi miệng, đỡ người phụ nữ kia vào cửa hàng.

Đám người xem náo nhiệt cũng vào theo, người xem người mua, thời trang Thanh Dương buôn bán náo nhiệt hẳn lên.

Nhìn người phụ nữ quen mắt và diễn xuất quen thuộc kia, Tô Nhuyễn bật cười, cảm thấy thế giới này quá nhỏ, không ngờ lại là Lý Chiêu Đệ.

Đời trước người phụ nữ kia chính là kẻ chơi xấu cô không biết sợ là gì, sau đó bị cô dùng kế tống vào nhà giam mấy ngày mới thành thật.

Chậc chậc. Hy vọng đám người Tô Thanh Thanh có thể chống đỡ được.

Vân Chi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-389-lai-la-nguoi-quen-cu.html.]

Tô Nhuyễn vui vẻ đi về phía cửa hàng nhà mình.

Là người vào cửa hàng cuối cùng, liếc thấy chiếc xe máy mới tinh, Hoắc Hướng Dương nhìn nhiều vài lượt theo bản năng, là đàn ông ai cũng thích xe, ô tô không dám mơ, nhưng xe máy thì… Anh ta đã lên kế hoạch, tháng sau đủ tiền sẽ mua một chiếc.

Đợi khi nhìn thấy dáng người yểu điệu trên xe máy, hai mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Hoắc Hướng Mỹ nhìn theo ánh mắt anh ta, cũng kinh ngạc nói: “Oa, con gái cũng biết lái motor kìa.”

Cô ta tò mò nhìn theo, sau đó không vui lắm: “Vậy mà lại vào Thế Ngoại Tiên, không phải vì bài viết trên báo chứ?”

Cô ta liếc mắt nhìn Lý Chiêu Đệ một cái, hỏi Tô Thanh Thanh: “Chị dâu, khi nào nhà ta cũng được lên báo?”

Nghĩ đến đám người vây xem ban nãy, và dáng vẻ cảm động rơi nước mắt của Lý Chiêu Đệ, cô ta bình tĩnh nói: “Gấp cái gì, cứ chờ xem.”

Hoắc Hướng Dương đột ngột bật thốt lên: “Tô Nhuyễn?”

Tô Thanh Thanh cảnh giác hỏi: “Tô Nhuyễn làm sao?”

Hai mắt Hoắc Hướng Dương đầy kinh ngạc, giống như phát hiện ra đại lục mới: “Người lái xe máy kia, vậy mà lại là Tô Nhuyễn!”

Tô Thanh Thanh và mẹ Hoắc không hẹn mà cùng ngó đầu ra xem, đúng lúc Tô Nhuyễn cởi mũ bảo hiểm ra, xuống xe. Mái tóc dài đen nhánh và thân hình yểu điệu kết hợp với xe máy cool ngầu, thu hút mọi ánh nhìn.

Mẹ Hoắc hâm mộ: “Quả nhiên là kiếm được tiền, xe máy cũng mua rồi.”

Hai mắt Hoắc Hướng Mỹ sáng lên: “Anh, em cũng muốn mua xe máy! Chị ta có thể lái, em cũng có thể!”

Hoắc Hướng Dương cười nói: “Được, đợi có tiền rồi nhà ta cũng mua một chiếc.”

Tô Thanh Thanh hừ một tiếng: “Xe máy tính cái gì, mùa đông chạy xe máy lạnh c.h.ế.t người.”

Sau đó lại cười nhạo: “Hôm đó Lộc Minh Sâm nói mua xe cho chị ta, kết quả lại mua cho cái xe máy, không biết có gì hay mà đắc ý.”

“Đợi sang năm kiếm đủ tiền rồi, chúng ta mua một chiếc ô tô.”

Hoắc Hướng Mỹ tán đồng: “Đúng thế, hiện tại chúng ta cũng thuê gia đình quân nhân, có thể lên báo, nhất định sẽ vượt qua chị ta!”

Tô Thanh Thanh thoải mái trong lòng, nhìn Hoắc Hướng Dương, nói: “Đợi bán xong tháng này, trừ tiền hàng đi chắc là đủ mua một chiếc xe máy, anh Hướng Dương, nếu anh thật sự thích, thì mua đi.”

Hoắc Hướng Dương lập tức bước đến ôm lấy cô ta: “Thanh Thanh, em tốt quá.”

Anh ta vừa nói xong, đã có người xem náo nhiệt trước đó mang quần áo tới thanh tooán: “Còn không phải sao, bà chủ tốt bụng, quần áo cũng đẹp, sau này tôi sẽ thường xuyên ủng hộ thời trang Thanh Dương.”

Người nhà họ Hoắc nghe xong, mặt đều lộ ý cười. Lý Chiêu Đệ đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, yên lặng như suy tư gì đó.

Loading...