Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 388: Mỹ nữ, cần đưa về không

Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:44:38
Lượt xem: 550

Lộc Minh Sâm đi khỏi, Tô Nhuyễn không quay lại ở trọ trong trường học như lời anh, mà ở lại khu tập thể gia đình quân nhân, nơi này là nơi có thể biết được tin tức về Lộc Minh Sâm nhanh nhất.

Có điều như vậy việc đi học lại trở thành vấn đề. Quanh khu tập thể này không có trạm xe buýt, dù có cũng hơi xa.

Có xe riêng là tốt nhất, đáng tiếc tạm thời chưa mua nổi. Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ, sau đó quyết định mau chóng đi thi bằng lái xe máy, rồi mua một chiếc xe máy mang về.

Vân Chi

Y tá Mễ vừa xuống xe buýt, đang định lấy xe đạp, thì một chiếc moto màu đò dừng ngay bên cạnh cô ấy, Mũ bảo hiểm nhấc lên, người trên xe cười nói: “Này, mỹ nữ, cần đưa về không?”

Mễ Duyệt sửng sốt, quay đầu lại lập tức kinh ngạc trợn trừng mắt: “Tô Nhuyễn?!”

Cô ấy ngạc nhiên đi một vòng quanh Tô Nhuyễn, nhìn motor mới tinh, hỏi: “Cô mua à?”

Tô Nhuyễn đưa một chiếc mũ bảo hiểm khác cho cô ấy: “Dám ngồi không?”

Mễ Duyệt cắn răng, đội mũ bảo hiểm, ngồi lên yên sau: “Có gì không dám.”

Tô Nhuyễn phóng nhanh như bay về khu tập thể gia đình quân nhân, đúng giờ tan tầm, ngõ nhỏ không ít người qua lại, trông thấy Tô Nhuyễn lái motor về đều sợ ngây người.

Thời buổi này, ước mơ của đa số cánh mày râu chính là có một chiếc xe máy, không ngờ Tô Nhuyễn cũng biết lái xe.

Đoàn trưởng Dư cách vách hâm mộ không thôi: “Tô Nhuyễn, cô giỏi thật đấy!”

Y tá Mễ xuống từ yên sau, còn hưng phấn hơn Tô Nhuyễn: “Không ngờ con gái cũng lái được thứ này, đợi tích cóp thêm vài năm tôi cũng mua một chiếc.”

Đoàn trưởng Dư quay đầu lại nhìn cô giáo hàn, nguyên nhân chính vì tết Nguyên Đán đoàn văn công lại tới biểu diễn an ủi, đoàn trưởng Dư nói chuyện với con gái nhà người ta, khiến cô giáo Hàn tức giận.

Cô ấy châm chọc: “Anh cũng tự mình tích cóp mua một chiếc, đừng nhìn tôi.”

Đoàn trưởng Dư bĩu môi, tiền trợ cấp không cho anh ta giữ một đồng, anh ta lấy gì ra để tích cóp?

Đoàn trưởng Hà nhà trong cùng không nhịn được chạy tới xem náo nhiệt, hỏi Tô Nhuyễn mua bao nhiêu tiền, nhìn qua có vẻ rất ngứa tay.

Tô Nhuyễn không hề keo kiệt, đưa chìa khóa cho anh ta để anh ta đi một vòng.

Ban đầu đoàn trưởng Hà còn ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi dụ hoặc, đi quanh ngõ nhỏ.

Bà Trương cười nói: “Đoàn trưởng hà muốn mua xe máy từ mấy năm trước rồi, nhưng Tiểu Thái không cho cậu ta mua.”

Đoàn trưởng Hà thuộc bộ phận hậu cần, không phải ra ngoài làm nhiệm vụ như đám Lộc Minh Sâm, cuộc sống hàng ngày có thêm một chiếc xe máy, đúng là tiện hơn nhiều.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-388-my-nu-can-dua-ve-khong.html.]

Bà Trương vừa nói xong thì Tiểu Thái trong miệng bà ấy tới, lúc này Tô Nhuyễn mới phát hiện ra, đối phương cính là người định ma cũ bắt nạt ma mới, gây sự với cô hôm y tá Mễ kết hôn.

Đối phương nhìn đoàn trưởng Hà lái xe máy, nói: “Tiểu Tô mua xe à? Cô là con gái mua thứ này làm gì? Hay là tiền nhiều quá không có chỗ tiêu?”

Tô Nhuyễn lạnh nhạt đáp: “Phương tiện đi lại thôi mà, không thích chen chúc trên xe buýt.”

Chị Thái kia nghẹn lời, đổi giọng cười nói: “Tôi thấy chắc là phát tài rồi. Có phải cửa hàng kia của cô kiếm được rất nhiều tiền không? Nhận đủ người chưa? Con gái tôi…”

Vì chuyện có liên quan đến Lộc Minh Sâm, có người miệng rộng như Bùi Trí Minh, trong quân khu không ít người đã đọc bài báo kia, đều biết chuyện cô mở cửa hàng.

Tô Nhuyễn cười nói: “Chỉ là cửa hàng nhỏ, có thể dùng bao nhiêu người, không tuyển nữa.”

Chị Thái kia nói: “Cô mới mở chưa lâu đã mua được xe máy rồi, mở thêm cửa hàng nữa, kiếm nhiều hơn đi?”

Đoàn trưởng Hà trả xe máy cho Tô Nhuyễn, nghe thấy thế vội vàng cắt lời: “Tiểu Tô, xe của cô không tệ, bao nhiêu thế?”

Tô Nhuyễn không nói cụ thể, chỉ nói: “Khoảng bảy tám ngàn thôi, nếu đoàn trưởng Hà muốn mua, thì cắn răng mua một chiếc.”

Chị Thái mắng đoàng trưởng Hà: “Ông lắm tiền quá nhỉ, xe của phòng hậu cần chưa đủ cho ông dùng sao? Mua xe máy làm gì!”

Nói xong chị ta lại quay đầu, tiếp tục hỏi Tô Nhuyễn: “Ngày mai cô có tới cửa hàng không? Cho con gái tôi đi nhờ nhé?”

Tô Nhuyễn sửng sốt: “Con gái chị đi làm gì?”

Chị Thái nói: “Tôi thấy cửa hàng gần chỗ cô có thuê người, nói chỉ thuê gia đình quân nhân, tôi để con gái qua xem thử, nghe nói tiền lương không thấp đâu.”

Sau đó chị ta không nhịn được lại hỏi Tô Nhuyễn: “Tiền lương của đám Triệu Lôi làm việc trong cửa hàng, bao nhiêu một tháng?”

Tô Nhuyễn để ý đến chị ta, chỉ nói: “Gần cửa hàng chúng tôi có người thuê gia đình quân nhân?”

Có chị dâu nhà đối diện, nói: “Thái Hoa này, người ta muốn thuê là thuê người thân của gia đình liệt sĩ, cô không mua xe máy cho đoàn trưởng Hà cũng đừng trù ẻo cậu ta như vậy chứ.”

Chị Thái nghẹn lời, bà Trương lắc đầu, hô to: “Thôi ai về nhà nấy đi, đến giờ nấu cơm rồi.”

Ngày hôm sau khi tới trường học, Tô Nhuyễn cố ý tìm lại tờ báo Đô thị Yến Kinh hôm trước, giữa hai trang báo mới trông thấy một phần tin tức tuyển người mà chị Thái kia nói.

Nhìn thấy tên Thời trang Thanh Dương và địa chỉ, Tô Nhuyễn thật sự cạn lời. Tô Thanh Thanh này đúng là, cái gì cũng muốn học, mới bắt đầu, đến cô còn phải nhờ Lộc Minh Sâm sàng chọn để lựa ra người thích hợp, Tô Thanh Thanh lại dám đăng báo tuyển người, không sợ chọc phiền toái sao?

Kết quả không lâu sau, cô thật sự được xem một màn náo nhiệt.

Loading...