Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 387: Sợ thời gian không đủ
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:44:37
Lượt xem: 465
Áo khoác của Lộc Minh Sâm rất lớn so với cô, cũng không đóng nút thắt, chỉ quấn chặt lại, bây giờ bị anh túm chặt cánh tay, áo khoác tự động mở ra, giống như Tô Nhuyễn tự dâng cả người mình đến trước mặt anh, tua rua vàng nhạt trên áo rung lên, đứng chung một chỗ với màu xanh quân đội trên người anh, nhìn hơi lóa mắt.
Lộc Minh Sâm khẽ nuốt nước miếng, một bàn tay khác chậm rãi xuyên qua đám tua rua trên eo cô, giọng nói khàn khàn: “Còn lạnh không?”
Vì huấn luyện hàng năm, bàn tay anh có kén rất dày, trong khoảnh khắc chạm vào da thịt trần trụi lạnh lẽo của cô, Tô Nhuyễn cảm thấy như lửa điện chạm nhau, dần dần lan tràn khắp cơ thể.
Lộc Minh Sâm hít thở nặng dần, giọng càng khàn hơn: “Còn lạnh nữa không?” Anh hỏi tiếp, bàn tay nóng như lửa đốt bắt đầu di chuyển trên eo cô.
Nơi nó đi qua phàng phất như mang theo ma lực bá đạo, rút hết sức lực trên người Tô Nhuyễn.
Đợi bàn tay giữ chặt cánh tay cô buông lỏng, Tô Nhuyễn lập tức nhũn ra,ngã vào lòng anh.
Lộc Minh Sâm cúi đầu, khẽ cười bên tai cô: “Lạnh vậy sao?”
Vân Chi
Tô Nhuyễn căm giận nghiêng đầu, cắn vào cổ anh một miếng.
Cả người Lộc Minh Sâm cứng đờ, sau đó dùng tư thế hung ác cắn trở lại…
Tô Nhuyễn không còn chỗ trốn, cũng không còn sức giãy giụa, ngay khi cô cho rằng mình sẽ bị ăn sạch sẽ, Lộc Minh Sâm lại chùn bước không có động tác tiếp theo.
Công kích như mưa rền gió dữ lại biến thành dịu dàng, cẩn thận, trấn an… Cuối cùng ấn cô vào lòng n.g.ự.c mình, rất lâu sau mới hít thở bình thường.
Tô Nhuyễn mê mang nhìn anh.
Lộc Minh Sâm duỗi tay che đôi mắt long lanh của cô lại, cất giọng khàn khàn: “Anh sắp phải đi rồi.”
Tô Nhuyễn kéo tay anh xuống, chớp chớp mắt: “Em biết mà, cho nên…” Không phải càng nên giành giật từng giây sao?
A không đúng, giành giật từng giây hình như không tốt lắm……
Giống như nghe hiểu ý cô, sắc mặt Lộc Minh Sâm hơi nhăn lại: “Anh sợ không xong được, thời gian không đủ dùng.”
Vốn đang đắm chìm trong bầu không khí mập mờ, Tô Nhuyễn lập tức bị lời này của anh kéo ra ngoài: “Anh nói gì cơ?”
“Ha ha ha ha……”
Tô Nhuyễn thật sự không nhịn được cười ngả tới ngả lui, gã này cho rằng mình là thứ gì, cách hừng đông còn vài tiếng đồng hồ đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-387-so-thoi-gian-khong-du.html.]
Lộc Minh Sâm mở miệng đầy nguy hiểm: “Buồn cười lắm à?” Dứt lời trực tiếp ôm cô lăn lên giường.
Tô Nhuyễn vẫn cười không ngừng. Cô rất muốn nói cho anh, lần đầu tiên của đàn ông thường rất nhanh, nhưng lại nói khôn gnene lời, chỉ có thể dựa vào lòng anh cười, cả người run rẩy.
Lộc Minh Sâm vuốt ve sống lưng Tô Nhuyễn, nhìn cô cười, phảng phất như vậy cũng thỏa mãn rồi.
Tô Nhuyễn cười xong, thử hôn lên môi anh, Lộc Minh Sâm dịu dàng đáp lại, đợi khi tay Tô Nhuyễn sờ lên nút thắt trên quần áo, anh mới giữ cô lại: “Đợi anh hoàn thành nhiệm vụ trở về.”
Anh xoa đầu cô, nghiêm túc nói: “Anh không muốn sau chuyện quan trọng như vậy, em tỉnh lại chỉ có một mình.”
Tô Nhuyễn sửng sốt, giương mắt nhìn anh.
Ngón cái Lộc Minh Sâm vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ của cô, vốn dĩ cô đã không có cảm giác an toàn rồi, anh không muốn cô phải chịu thêm một chút ấm ức nào nữa: “Chờ anh trở lại.” Cho em những gì tốt đẹp nhất.
Tô Nhuyễn cắn môi, không nói tiếp, duỗi tay ôm lấy eo nhỏ cô thèm muốn đã lâu, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, dựa dầu vào vai anh. Khi cô ngẩng đầu, Lộc Minh Sâm sẽ nhân nhượng cúi xuống hôn cô.
Ban nãy hung ác như mãnh thú, lúc này lại dịu dàng khác thường, là dịu dàng tinh tế cô thích nhất.
Tô Nhuyễn nhắm mắt lại, trong lòng không một tia bất an.
Bầu không khí ấm áp không kéo dài bao lâu, hơn mười hai giờ, máy nhắn tin trong túi Lộc Minh Sâm kêu lên dồn dập.
Lộc Minh Sâm giật mình ngồi dậy, Tô Nhuyễn cũng nhanh chóng đứng lên thay quần áo, trên người cô vẫn mặc bộ váy múa thiếu vải kia, chỉ có áo trên là cởi một nửa.
Lộc Minh Sâm ném túi quần áo cho cô, sau đó nhanh chân ra ngoài.
Tô Nhuyễn cũng mau chóng thay quần áo ra ngoài, Lộc Minh Sâm đứng ngay ngoài cửa, hiển nhiên là đang đợi cô.
Thấy cô ra khỏi phòng, anh nắm tay cô ra ngoài, vừa đi tới cổng, nhà Lục Thần Minh đối diện cũng có động tĩnh. Đối phương vừa mặc quần áo vừa vội vàng ra khỏi nhà, miệng còn lèm bèm không vui.
Lộc Minh Sâm sung sướng khi người ta gặp họa, cười rộ lên, nhỏ giọng nói với Tô Nhuyễn: “Em xem, anh đã nói không đủ thời gian mà.”
Tô Nhuyễn bị anh trêu chọc, đánh anh một cái: “Đứng đắn chút.”
Có điều đợi khi nhìn thấy y tá Mễ với khuôn mặt đỏ hồng, đầu tóc hỗn loạn ra ngoài, trong lòng cô lại cảm thấy may mắn, may mắn Lộc Minh Sâm nhẫn nhịn, nếu không chắc chắn cô cũng giống y tá Mễ rồi.
Không lâu sau xe đón bọn họ đã đến, trước khi chia xa Lộc Minh Sâm hung hăng hôn lên trán cô, hốc mắt Tô Nhuyết đột nhiên chua xót, nhưng vẫn nhanh chóng áp chế cảm xúc, giơ tay sửa sang lại quần áo giúp anh, nói: “Chú ý an toàn, chờ anh trở về.”
Lộc Minh Sâm xoa đầu cô, xoay người nhanh chóng rời đi……