Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 386: Thời gian quý giá (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:44:36
Lượt xem: 525
Trên sân khấu là mười mấy thiếu nữ, mặc trang phục múa màu vàng nhạt bó sát người, bên dưới váy lụa bay bay, đầu đội khăn voan, che nửa khuôn mặt.
Khi tiếng nhạc vang lên, các cô gái giơ tay, lắc eo, tua rua trên áo rủ xuống vòng eo mảnh khảnh như sáng lên, tràn ngập hương vị phong tình dị vực thần bí.
Y tá Mễ xem ngây người: “Đây là thân hình như rắn nước trong truyền thuyết nhỉ? Quá đẹp.”
“Ai, có phải cô ấy vừa cười với anh không?” Y tá Mễ khẽ huých Lộc Minh Sâm, nhắc nhở.
Đúng là Tô Nhuyễn đang cười với Lộc Minh Sâm, dù dưới sân khấu tối tăm, cô vẫn có thể tìm được vị trí chính xác của anh.
Lộc Minh Sâm mím chặt môi, một lúc lâu sau thấy bọn họ sắp nhảy xong, mới đứng dậy nói: “Tôi đi đón cô ấy, lát nữa mọi người cứ về trước nhé.”
Mọi người hiểu rõ, thời gian đi làm nhiệm vụ càng ngày càng gần, tất nhiên hai vợ chồng muốn có không gian riêng tư rồi.
Khi Lộc Minh Sâm đến hậu trường, Tô Nhuyễn vừa lui xuống, thấy anh đến cô sửng sốt, vội nói: “Chờ em chút, phải ra chào bế mạc, khoảng bảy tám phút thôi.”
Vân Chi
Tiết mục “Thiếu nữ Thiên Trúc” của khoa tiếng Anh là tiết mục cuối cùng, sau đó bốn người dẫn chương trình cùng nhau lên sân khấu, dẫn theo các bạn học biểu diễn các tiết mục trong chương trình “Đêm khó quên”, chào bế mạc.
Bởi vậy Tô Nhuyễn chưa kịp thay quần áo, đã phải lên dẫn chương trình. May mà các bạn học khác trên sân khấu cũng mặc đủ loại trang phục biểu diễn, bộ váy của cô hoa lệ thật nhưng cũng không quá khác thường, ngược lại như hòa chung với tập thể.
Cảm ơn xong, lui về sau hậu trường, Tô Nhuyễn chạy thẳng đến chỗ Lộc Minh Sâm, Lộc Minh Sâm rũ áo khoác quân đội trên cánh tay mình ra, khoác lên người cô, tay sờ bàn tay lộ ra ngoài, hỏi: “Có lạnh không?”
Bàn tay nóng như lửa đốt chạm vào cánh tay lạnh lẽo của cô, khiến Tô Nhuyên run lên, khi biểu diễn không cảm thấy gì, bây giờ mới thấy lạnh.
Tô Nhuyễn quấn chặt áo khoác: “Anh chờ em chút, em đi thay quần áo.”
Nhìn không ít người mặc trang phục biểu diễn run run rẩy rẩy ra ngoài, Lộc Minh Sâm hỏi: “Đi đâu thay?”
“Phòng vệ sinh.”
Lúc này chắc chắn phòng thay đồ sau hậu trường đã chật cứng, Tô Nhuyễn không muốn lãng phí thời gian, định đến phòng vệ sinh thay quần áo.
Lộc Minh Sâm nhíu mày: “Quá lạnh, ra xe rồi thay.”
“Được lái xe vào à?”
“Ừ, đêm nay không cấm xe.”
Có nơi khác thoải mái hơn, tất nhiên Tô Nhuyễn không tạm chấp nhận nữa, cô quấn chặt áo khoác của Lộc Minh Sâm, chạy vào tìm quần áo và túi xách của mình, chào Minh Kiều Kiều một tiếng, rồi theo Lộc Minh Sâm ra ngoài.
Ra khỏi cửa quả nhiên có một chiếc xe đỗ ở đó, Tô Nhuyễn đang định mở cửa ghế sau, Lộc Minh Sâm lại mở cửa ghế phụ ra: “Thôi về nhà rồi thay đi, trong xe quá tối chưa chắc em đã nhìn thấy, đi một lát là về đến nhà rồi.”
Tô Nhuyễn thấy cũng đúng, hiện tại xe ô tô chưa có kính chống nhìn trộm, có thể nhìn thấy bên trong, nếu thay quần áo trên xe bắt buộc phải tắt đèn, còn không có cảm giác an toàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-386-thoi-gian-quy-gia-2.html.]
Dù sao trên xe cũng rất ấm, về nhà thay cũng vậy, vì thế Tô Nhuyễn nghe lời Lộc Minh Sâm, leo lên ghế phụ.
Trên đường xe chạy rất nhanh, Tô Nhuyễn tháo khăn voan trên đầu và khăn che mặt xuống, quay đầu nhìn Lộc Minh Sâm, thấy biểu cảm nghiêm túc trên mặt đối phương, cô nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? Nhiệm vụ tương đối phiền phức à?”
Lộc Minh Sâm đáp: “Cũng bình thường, anh không ở nhà, nếu có chuyện gì phiền toái, em cứ gọi điện thoại cho Tôn Siêu, hoặc Cao Phong cũng được, em có số điện thoại rồi đấy.”
Tô Nhuyễn rầu rĩ nói: “Vâng, biết rồi.”
Lộc Minh Sâm lại dặn dò: “Anh không ở nhà em cứ ở lại trường học đi, tiện hơn.”
Tô Nhuyễn không tỏ ý kiến, mà hỏi anh: “Khi nào các anh xuất phát?”
“Sáng mai.”
Trước đây Tô Nhuyễn chưa từng cảm thấy thời gian quý giá như vậy, cô không nhịn được vươn tay túm chặt vạt áo Lộc Minh Sâm.
Lộc Minh Sâm sửng sốt, lại lần nữa nhấn mạnh chân ga.
Bốn muoiw phút sau, bọn họ đã về tới khu tập thể gia đình quân nhân. Vì nơi này gần nơi Lộc Minh Sâm xuất phát, Tô Nhuyễn không muốn anh phải vất vả bôn ba.
Sau khi về đến nhà, cô còn tưởng rằng trong phòng sẽ rất lạnh, bởi vì nhà trệt không có máy sưởi, nào ngờ trong phòng lại rất ấm áp.
Vào phòng mới phát hiện ra, giữa nhà có một chiếc bếp lò, ống khói nối thẳng ra ngoài phòng, có tác dụng như máy sưởi.
Tô Nhuyễn nhấc ấm đun nước bằng nhôm treo lên móc sắt trên bếp lò, nhìn than cháy đỏ rực, cô nghi hoặc: “Anh về trước à?”
“Không, nhờ lính cần vụ.”
Hiển nhiên lính cần vụ rất chu đáo, bên cạnh còn đặt thêm một sọt than nhỏ, đủ cho bọn họ đốt cả đêm.
Tô Nhuyễn duỗi tay sưởi lửa, hạnh phúc than thở một tiếng: “Ấm quá.”
Lộc Minh Sâm nói: “Em lạnh à?”
“Có chút.” Trên xe có máy sưởi còn chưa cảm thấy gì, vừa xuống xe đã cảm giác chân lạnh căm căm. Thời buổi này chưa có quần tất gì đó, vì tiết mục, bọn họ chỉ có thể để chân trần.
Nói xong, cô nhìn Lộc Minh Sâm, ám chỉ anh ra ngoài một chút để cô thay quần áo.
Lộc Minh Sâm quay đầu nhanh nhẹn đi về phía cửa ra vào, Tô Nhuyễn cho rằng anh định ra ngoài, liền cầm quần áo mình để trong túi xách đi tới mép giường, nhưng mà cô lấy quần áo ra xong, vẫn chưa nghe thấy tiếng mở cửa.
Tô Nhuyễn nghi hoặc quay đầu lại… Kết quả tay bị nắm chặt, không biết Lộc Minh Sâm đã đi tới sau lưng cô từ khi nào. Tô Nhuyễn bị anh kéo xoay người lại, trực tiếp nhào vào lòng anh.
Nhưng mà hình như Lộc Minh Sâm cảm thấy vẫn chưa đủ, tay giữ chặt cánh tay cô, không biết dùng sức thế nào, Tô Nhuyễn bị ép nhón mũi chân lên, ngẩng cao cằm.
Tình huống hiện tại cực kỳ giống lần đầu tiên bọn họ hôn môi, chỉ là khi ấy có dì Phúc, mà lần này không ai tới cứu cô, Tô Nhuyễn có dự cảm mình sẽ bị đối phương nghiền nát ăn thịt.