Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 385: Thời gian quý giá (1)

Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:44:34
Lượt xem: 523

Đảo mắt đã tới ngày tổ chức tiệc Nguyên đán, hội trường trường đại học sư phạm Yến Kinh chật kín người, ghế trong hội trường không đủ, hội sinh viên còn phải sắp xếp thêm rất nhiều ghế ngồi ở hàng sau cùng và giữa lối đi.

Tô Nhuyễn đang chuẩn bị sau sân khấu, hôm nay cô mặc sườn xám. Ban tổ chức không yêu cầu cách ăn mặc của người dẫn chương trình, mọi người cứ mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình là được.

Minh Kiều Kiều mặc một bộ váy liền thân màu đỏ, hai nam sinh mặc tây trang một đen một trắng, bốn người đứng chung một chỗ, phong cách khác nhau lại hài hòa thống nhất.

Cô giáo La nhìn bọn họ, cười nói: “Đẹp lắm, chỉ riêng bề ngoài thôi, sư phạm Yến Kinh chúng ta có thể đứng đầu rồi.”

Nói xong lại nhìn Tô Nhuyễn cười: “Hơn nữa đã có người kế tục, mấy năm tới không cần buồn rầu.”

Tiệc tối trong trường đại học là tiệc mở, người ngoài trường cũng có thể tới xem, thậm chí còn là cuộc tranh đua giữa các trường đại học, cho nên trường học tương đối coi trọng.

Tô Nhuyễn mỉm cười, lại hơi thất thần. Hôm qua Lộc Minh Sâm bớt chút thời gian gọi điện thoại, nói hôm nay nếu rảnh anh ấy sẽ tới xem tiệc tối trường cô, không biết khi nào anh mới tới.

Lúc cô đang nghĩ ngợi, có tiếng bạn học truyền tới: “Tô Nhuyễn, có người tìm.” Giọng điệu trêu chọc.

Tô Nhuyễn vui vẻ xoay người, quả nhiên trông thấy bóng dáng cao lớn đĩnh bạt đứng trước cửa.

“Anh Minh Sâm!” Cô chạy tới.

Lộc Minh Sâm nhìn cô, hai mắt đầy kinh diễm, nhưng ngại với người xung quanh, anh khắc chế, xoa đầu cô: “Xinh lắm.”

Tô Nhuyễn nhìn anh cười.

“Chậc chậc, trong mắt chỉ có đoàn trưởng Lộc nhà cô thôi nhỉ, chúng tôi là không khí à?” Có tiếng trêu chọc từ bên cạnh truyền tới.

Tô Nhuyễn quay đầu nhìn người nói chuyện, kinh hỉ kêu lên: “Y tá Mễ! Sao mọi người cũng tới?”

Mễ Duyệt cười nói: “Lần đầu tiên cô dẫn chương trình tiệc tối, dù thế nào cũng phải đến xem chứ. Chỉ là trước đó Lão Lục nhà tôi không chắc chắn về thời gian, nên chưa nói với cô.”

Bùi Trí Minh cũng nhô đầu ra, không nhịn được cảm thán: “Mới không gặp một khoảng thời gian, chị dâu càng ngày càng đẹp rồi.”

Hoàng Hải Uy và Hách Đản phía sau cũng chào hỏi Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn nở nụ cười, trong lòng lại suy đoán, đại khái những người này đều sắp đi chấp hành nhiệm vụ, khả năng đây là lần thả lỏng cuối cùng trước khi đi.

“Tô Nhuyễn, chuẩn bị bắt đầu rồi!” Minh Kiều Kiều gọi cô.

“Vâng!” Tô Nhuyễn đáp lại một tiếng, cầm tay Lộc Minh Sâm, nói: “Em đi trước nhé, mọi người có thể tới tìm đàn anh Ngưu, bảo anh ấy sắp xếp vị trí cho, em đã nói trước với anh ấy rồi.”

Y tá Mễ nói: “Không cần cô quan tâm, mau đi đi.”

Bọn họ cũng không đi tìm đàn anh Ngưu, mà chen giữa đám sinh viên, không khí vô cùng náo nhiệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-385-thoi-gian-quy-gia-1.html.]

Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Tô Nhuyễn, Minh Kiều Kiều cười hỏi: “Vui vậy sao?”

Tô Nhuyễn: “Chị gặp đàn anh Ngưu không vui sao?”

Bàng Sách nói: “Được rồi, ra sân khấu thôi.” Chỉ bọn họ có người yêu là sao?

Nói ra cũng rất lạ, chỉ vì biết Lộc Minh Sâm đang ngồi dưới sân khấu, cả người Tô Nhuyễn đều phấn chấn, dẫn chương trình còn lưu loát hơn so với ngày thường luyện tập, thậm chí khi giới thiệu một mình ngữ điệu còn dí dỏm thông minh, khiến người xem cười vang khán phòng.

Y tá Mễ nhìn Tô Nhuyễn tỏa sáng bốn phía trên sân khấu, lại lần nữa cảm thán: “Đoàn trưởng Lộc, anh thật sự nhặt được của báu rồi.”

Lục Thần Minh bên cạnh đặt tay lên vai Mễ Duyệt, nghiêm túc nói: “Không cần em nói ra lời này, anh biết mà.”

Y tá Mễ sửng sốt, không nhịn được cười mắng: “Người em nói là đoàn trưởng Lộc - Lộc Minh Sâm, đâu phải nói anh, anh biết cái gì?”

Lục Thần Minh không tán đồng: “Nếu nói nhặt được của báu, vậy anh nhặt được của báu quý giá hơn, so sánh thì của anh ta không đáng gì.”

Y tá Mễ bị chọc cười, khẽ đ.ấ.m đối phương một quả, nhưng giây tiếp theo lại thân mật khoác tay, dựa vào vai anh ta, mắng yêu: “Ngu ngốc.”

Lục Thần Minh nhìn sang chiến hữu bên cạnh, mặt đầy đắc ý.

Lộc Minh Sâm thờ ơ nhìn lại, Bùi Trí Minh thì nghiến răng nói: “Có thể đuổi hai người bọn họ ra ngoài không?”

Tuy rằng Hoàng Hải Uy chưa biết từ tượng hình “Ngược cẩu”, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bị tổn thương, anh ta xoa tay hầm hè, phụ họa: “Tôi thấy được đấy.”

Y tá Mễ bật cười: “Được rồi, chuyên tâm xem biểu diễn đi, tiệc tối trường sư phạm Yến Kinh có khác, không tệ.”

Trước đây, chương trình bọn họ xem nhiều nhất là đoàn văn công biểu diễn, so với sinh viên hoạt bát, tràn đầy sức sống, khác biệt rất lớn.

Mọi người xem say mê, thời gian nhanh chóng trôi qua.

Bất tri bất giác, y tá Mễ đã xem đến tiết mục cuối cùng: “Tiếp theo chính là tiết mục Tô Nhuyễn biểu diễn, hết tiết mục này là bế mạc à?”

Vân Chi

“Thiếu nữ Thiên Trúc.”

Y tá Mễ hưng phấn nói: “Chính là tiết mục thỏ ngọc tinh khiêu vũ trong Tây Du Ký, trang phục rất đẹp, bọn họ sẽ mặc quần áo như vậy sao?”

Lộc Minh Sâm nghi hoặc: “Quần áo kiểu nào?”

Lục Thần Minh cũng không biết, Bùi Trí Minh thường xuyên xem phim với mẹ già và em gái nói: “Em biết, rất đẹp, nhưng mà hơi thiếu vải.”

Lộc Minh Sâm vẫn chưa hiểu hơi thiếu vải là thiếu bao nhiêu, đã trông thấy đám Tô Nhuyễn bước ra sân khấu.

Ánh mắt dừng trên người Tô Nhuyễn, không nhịn được nheo lại.

Loading...