Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 384: Kẻ đáng thương
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:44:33
Lượt xem: 485
Hoắc Hướng Mỹ buồn bực, đang định nói thẳng, lại nghe thấy tiếng động cơ ô tô truyền đến từ phía xa, đèn xe dần dần tới gần.
Mọi người đều tự giác nhường đường, kết quả xe dừng ngay trước mặt bọn họ, ánh đèn tối đi, Tô Nhuyễn mới thấy rõ là một chiếc xe jeep.
Nghĩ tới điều gì đó, Tô Nhuyễn hơi kích động, trái tim nhỏ nhảy nhót, quả nhiên cửa xe mở ra, Lộc Minh Sâm từ trên xe bước xuống.
“Anh Minh Sâm!” Tô Nhuyễn rất cao hứng, sau khi đưa Đinh Lâu tới, Lộc Minh Sâm lại bắt đầu bận rộn, đã vài ngày rồi bọn họ không gặp nhau.
Lộc Minh Sâm đến gần, tay xoa mặt cô phát hiện ra có chút lạnh: “Lạnh lắm rồi nhỉ? Mau lên xe đi.”
Diệp Minh và Triệu Lôi đã tự giác đi tới chỗ xe jeep rồi.
Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn Tô Thanh Thanh với sắc mặt không tốt lắm, vươn tay ôm lấy cánh tay Lộc Minh Sâm, cố ý nói: “Anh Minh Sâm, có anh ở bên thật sự quá hạnh phúc, nếu không trời lạnh như vậy, còn phải chen chúc trên xe buýt.”
Ngữ điệu gần như giống hệt Tô Thanh Thanh vừa nói.
Lộc Minh Sâm chậc một tiếng: “Chen chúc trên xe buýt làm gì, anh không tới được thì em gọi taxi về nhà, hay là hôm nào rảnh anh đi mua cho em một chiếc xe nhé?”
Thiếu chút nữa Tô Nhuyễn đã cười thành tiếng.
Lần này không chỉ Tô Thanh Thanh, mặt Hoắc Hướng Dương cũng đen xì,.
Nhưng mà dường như Lộc Minh Sâm còn ngại chưa đủ, anh xoay người ngồi xổm xuống: “Lên đi, anh cõng em qua đó.”
Tô Nhuyễn lại làm ra vẻ kệch cỡm: “Ai nha, sao em chưa nói anh đã biết em mệt rồi? Em thấy chồng người khác đều để vợ nhắc mới biết đó.” Nói xong cô dựa vào lưng Lộc Minh Sâm.
Nghe thấy lời này của cô, Lộc Minh Sâm đoán ngay ra có chuyện gì. Anh nhẹ nhàng cõng cô lên, nói: “Sao lại so anh với chồng người khác?”
Tô Nhuyễn cọ vào bờ vai anh, cất giọng ngọt ngấy: “Cũng đúng, chồng người khác không biết đường cõng vợ, cũng sẽ không mua xe cho vợ, chậc chậc, bọn họ đáng thương quá.”
Vân Chi
Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương đáng thương:……
…
Bên này, nhà họ Hoắc nhìn theo xe jeep đi xa, ấm áp ngọt ngào ban nãy cũng biến mất theo làn khói xe jeep.
Trên ghế phụ trong xe, Tô Nhuyễn dùng sức xoa xoa cánh tay: Má ơi, nổi hết da gà rồi.”
Lộc Minh Sâm nhìn cô cười: “Cô ta lại chọc em à?”
Tô Nhuyễn hừ một tiếng: “Chính vì không dám chọc em, cô ta mới âm dương quái khí.”
Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm lái xe, đột nhiên hỏi: “Em có nên đi thi bằng lái xe không nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-384-ke-dang-thuong.html.]
Lỡ như ngày nào đó anh có việc, cô có thể tự mình lái, sau khi sống lại cô đã quên mất chuyện mình chưa có bằng lái rồi.
Lộc Minh Sâm hỏi: “Một chiếc xe bao nhiêu tiền?”
Tô Nhuyễn nói: “Chắc mười mấy vạn.”
Trên mặt Lộc Minh Sâm lộ vẻ rối rắm.
Tô Nhuyễn nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
Lộc Minh Sâm nói: “Anh cho rằng chúng ta nên mua nhà trước, rồi mua xe sau.”
Tô Nhuyễn bị anh chọc dở khóc dở cười: “Yên tâm đi, nhà lầu chúng ta cũng không mua nổi.”
Lộc Minh Sâm:…… Hậm hực.
Anh đưa Đinh Lâu và Triệu Lôi về tứ hợp viện trước, sau đó đưa Tô Nhuyễn về trường học.
Xe dừng lại trước cổng trường, Lộc Minh Sâm hỏi: “Tiệc tối Nguyên Đán trường em tổ chức vào thứ sáu tuần sau đúng không?”
“Ừ.”Tô Nhuyễn giang hai tay về phía anh, muốn ôm một cái, Lộc Minh Sâm khẽ cười, cởi dây an toàn cúi người lại ôm lấy cô, hôn một cái lên trán: “Nhớ anh à?”
Tô Nhuyễn cọ qua mặt anh, xem như đáp lại, vài ngày không gặp, đương nhiên là nhớ rồi.
Lộc Minh Sâm thở dài: “Tuần sau khả năng anh phải đi làm nhiệm vụ một chuyến, thời gian tương đối dài.”
Trong lòng Tô Nhuyễn đột nhiên nảy sinh cảm giác lưu luyến: “Mất bao lâu? Có nguy hiểm không?”
Lộc Minh Sâm xoa đầu cô: “Nhanh có lẽ một tháng, chậm chắc phải hai ba tháng. Dù nguy hiểm hay không anh đều sẽ quay về.”
Nhiệm vụ không có thời gian cố định kiểu này, đa số đều là nhiệm vụ nguy hiểm, cho nên khả năng sẽ có biến số.
Tô Nhuyễn ôm chặt lấy anh: “Ngày mai em sẽ đi làm đơn xin học ngoại trú.”
Giây phút này cô mới ý thức được, thời gian chung đụng giữa hai người ít hơn người bình thường rất nhiều, không thể tiếp tục lãng phí.
Cô muốn khi anh làm nhiệm vụ quay về, cô có thể nhìn thấy anh trước tiên, dù là ban ngày hay là nửa đêm.
Lộc Minh Sâm nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô, cười nói: “Ngoan quá…”
Hai ngày sau, Tô Nhuyễn đã làm xong thủ tục học ngoại trú, nhưng mà Lộc Minh Sâm lại không có thời gian, gần như hoàn toàn không thấy bóng người.
Tô Nhuyễn chỉ có thể ép bản thân chìm đắm trong bận rộn mới phân tán được sự chú ý. Đúng lúc tiệc tối Nguyên Đán cũng sắp diễn ra, thời gian nghỉ giữa trưa và buổi tối cô đều phải tập vũ đạo, rảnh rỗi còn phải khớp lời với người dẫn chương trình.
Mỗi ngày cô đều gọi điện thoại về hỏi thăm tình hình bên phía cửa hàng và tứ hợp viện, cũng may ngay từ đầu cô đã quy hoạch rõ ràng, mọi người ai làm việc nấy không xảy ra vấn đề gì lớn.