Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 383: Kế sách của Tô Thanh Thanh (1)

Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:44:31
Lượt xem: 460

Lửa giận trong lòng Tô Thanh Thanh bốc lên ngùn ngụt, chỉ có người chung tình, không suy nghĩ nhiều như Hoắc Hướng Dương, mới cho rằng Tiểu Liên là cô gái ngây thơ vô tri!

Nếu ngây thơ vô tri thật sẽ ở lại thành phố Yến, sẽ làm không công cho nhà họ Hoắc, sẽ lừa Hoắc Hướng Dương tới khách sạn sao?

Nói chồng c.h.ế.t phải tế bái trăm ngày gì đó, ngại ở trong nhà. Ha hả, coi cô là kẻ ngốc chắc, nếu Trương Tiểu Liên thật sự chung tình với người chồng đã c.h.ế.t của cô ta như vậy, sao người ta vừa chết, cô ta đã theo chân bọn họ tới thành phố Yến rồi?

Cuộc điện thoại kia là gọi nhầm tới chỗ cô sao?

Còn muốn ăn vạ chuyện sinh non, lợi dụng Hoắc Hướng Dương áy náy, không chịu về quê…

Có điều nhìn Hoắc Hướng Dương như vậy, Tô Thanh Thanh cũng không vạch trần, nếu tạm thời không thể đuổi đi, cô sẽ không ngốc nói cho Hoắc Hướng Dương, Tiểu Liên có ý đồ với anh ta.

Tô Thanh Thanh thân mật khoác tay Hoắc Hướng Dương, làm nũng: “Ai nha, không phải em không kiên nhẫn, nhưng anh cũng biết đó, phụ nữ mang thai cảm xúc luôn không ổn định.”

“Xin lỗi Tiểu Liên nhé, tôi thật sự không có ý ghét bỏ cô gì đâu.”

Nghe thấy Tô Thanh Thanh nhắc đi nhắc lại nhiều lần chuyện mang thai, cuối cùng hốc mắt Tiểu Liên cũng đỏ lên.

Hoắc Hướng Dương thở dài, ở nơi Tô Thanh Thanh không nhìn thấy, áy náy xin lỗi Tiểu Liên.

Tiểu Liên tỏ vẻ kiên cường cúi đầu không nói chuyện nữa.

Mẹ Hoắc đứng ngoài xem hết vở kịch, chưa nói gì, chỉ hỏi Tô Thanh Thanh: “Vậy con định lên báo thế nào? Có phải tới tìm Tô Nhuyễn không?”

Tô Thanh Thanh nhíu mày nói: “Đừng tìm chị ta, lần trước ở bệnh viện người ta ghét bỏ còn chưa biểu đạt đủ rõ ràng sao? Coi như không có cửa thân thích này.”

Cô ta hừ một tiếng: “Không có chị ta, chúng ta không thể tìm ra người sao?”

Hoắc Hướng Dương vuốt sống lưng cho cô ta bớt giận: “Biết rồi, không tìm cô ta, em đừng nóng giận. Em thông minh như vậy, chắc chắn sẽ có cách đúng không?”

Tô Thanh Thanh đắc ý hất cao cằm, chỉ vào số điện thoại trên tờ báo, nói: “Không phải có sẵn đây sao.”

“Chúng ta cứ gọi thẳng cho tòa soạn báo, hoặc trực tiếp qua đó, cứ nói là trông thấy bài viết này, cũng muốn cống hiến một phần sức lực, nhưng không quen biết gia đình quân nhân, hy vọng tòa soạn đăng bài tuyển người giúp chúng ta, viết rõ điều kiện và địa chỉ. Nói không chừng không chỉ gia đình quân nhân chú ý, còn khiến các tờ báo khác cũng chú ý đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-383-ke-sach-cua-to-thanh-thanh-1.html.]

Hai mắt Hoắc Hướng Dương sáng lên: “Thanh Thanh, em thật thông minh.”

Tô Thanh Thanh dựa vào người anh ta, nói: “Biết em tốt chưa, em có thể giúp anh rất nhiều.”

Mẹ Hoắc cũng cười hiền lành, khen ngợi: “Thanh Thanh đúng là có năng lực.”

……

Giữa tháng mười hai, sắc trời tối sớm, sau bảy rưỡi các của hàng lục tục đóng cửa, người nhà họ Hoắc cũng dọn dẹp cửa hàng chuẩn bị về nhà.

Tuy rằng nơi bọn họ ở không xa chỗ này, nhưng cũng phải ngồi ba bốn trạm xe buýt.

Hoắc Hướng Dương kéo cửa cuốn xuống, nắm tay Tô Thanh Thanh, đi được vài bước thì chạm mặt Tô Nhuyễn. Người ngoài đường đều mặc quần áo bông dày cộp hoặc áo khoác quân đội này, còn cô chỉ mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đỏ, khiến người ta liếc mắt một cái là chú ý đến ngay.

Mũ len màu vàng nhạt chùm kín hai tai, khuôn mặt có vẻ càng nhỏ hơn, da thịt trắng sứ phảng phất như sáng lên dưới ánh đèn đường mờ nhạt.

Thấy Hoắc Hướng Dương nhìn ngây người, trong lòng Tô Thanh Thanh âm thầm cảnh giác, nhưng mà nơi này chỉ có một con đường, muốn tránh cũng không tránh được. Cô ta lập tức đưa tay lên xoa bụng, giọng điệu đáng thương, nói: “Anh Hướng Dương, em hơi mệt.”

Hoắc Hướng Dương lấy lại tinh thần, vội vàng đỡ lấy Tô Thanh Thanh, một tay khác chống sau lưng xoa giúp cô ta, dịu dàng hỏi: “Sao thế? Có đi tiếp được không?”

Tô Thanh Thanh dựa vào lòng anh ta, cười ngọt ngào: “Có anh Hướng Dương ở đây, đương nhiên em có thể kiên trì rồi, may mà có anh ở bên em.”

Hoắc Hướng Dương mỉm cười, khóe mắt không nhịn được vẫn liếc về phía Tô Nhuyễn. Đã muộn thế này rồi, cô ấy vẫn bận rộn một mình, không cần nghĩ cũng biết Lộc Minh Sâm kia không phải người biết săn sóc, lúc này cô ấy có hối hận không nhỉ?

Tô Nhuyễn chỉ liếc qua một cái là có thể nhìn ra hai mặt hàng này đang nghĩ gì, ánh mắt xem thường cũng lười cho bọn họ. Hừ! Không dám khiêu khích trắng trợn, bắt đầu giở trò kích thích cô sao? Đúng là quá coi trọng bản thân rồi, ai mà thèm!

Nghĩ tới hôm nay nhà mình bỏ tiên ra thuê người phát tờ rơi, cuối cùng lại bị Tô Nhuyễn đê tiện kéo qua chiếm lợi, Hoắc Hướng Mỹ lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô ta cố ý nói: “Chị Tô Nhuyễn, muộn thế này rồi, sao có mình chị thế?”

Diệp Minh và Triệu Lôi cạn lời, bọn họ không phải người sao?

Diệp Minh đang định mở miệng, đã nghe thấy Tô Nhuyễn lười biếng nói: “Tôi sợ nửa mình hù c.h.ế.t cô.”

Vân Chi

Diệp Minh và Triệu Lôi không nhịn được bật cười thành tiếng, ngay cả Hoắc Hướng Dương và Tiểu Liên cũng bật cười.

Loading...