Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 379: Đời trước không gặp, vẫn bảo vệ em nửa đời (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:44:25
Lượt xem: 545

Tô Nhuyễn tức giận đ.ấ.m cho anh một quả: “Anh thích nói mát có phải không?” Sau đó cô nheo mắt lại nhìn anh: “A, tên còn nhớ rõ ràng như vậy, trước đây ai nói là không quen biết nhỉ?”

Lộc Minh Sâm tự biết mình nói lỡ, cúi đầu mổ lên môi cô, nghiêm túc đáp: “Không phải đều là kẻ địch của em sao? Đương nhiên anh phải nhớ rõ rồi, lỡ gặp nhất định phải né tránh, nhất định phải công kích.”

Tô Nhuyễn bị anh chọc cười: “Miệng lưỡi trơn tru.”

Lộc Minh Sâm cúi đầu: “Thật không? Thử nhé?”

……

Vì tờ báo Đô thị Yến Kinh mới phát hành, bạn học trong trường vừa giảm sự chú ý với Tô Nhuyễn lại lần nữa tăng lên, ngay cả bên ngoài trường học cũng có rất nhiều người biết tên tuổi Tô Nhuyễn, khiến cô ra ngoài đều phải võ trang từ đầu đến chân, khăn quàng mũ đội đầu khẩu trang không được thiếu thứ nào. Cũng may thời tiết đã chuyển lạnh, cô có trùm kín mít cũng không ai để ý.

Có điều cô chưa bao giờ nghĩ tới, bài báo ấy lại trở thành cơ hội giúp Diệp Minh kiếm được đơn hàng đầu tiên.

Hiện tại đối với mỗi đề tài trên báo chí, các phóng viên đều sẽ đào sâu, sau khi tờ báo Đô thị Yến Kinh đăng bài, liên tục có phóng viên các tờ báo khác thông qua Hứa Văn liên lạc với Tô Nhuyễn và Triệu Lôi, muốn phỏng vấn bọn họ thêm một vài vấn đề khác.

Nghe được tin tức này, Tô Nhuyễn biết cơ hội đã tới, là cơ hội rất tốt để tuyên truyền, quảng cáo.

Vì việc này, cô quay về triệu tập mọi người mở cuộc họp nhỏ, sau khi cô nói xong, Triệu Lôi tỏ vẻ không thành vấn đề, Đinh Lâu không cho ý kiến, Diệp Minh thì muốn nói lại thôi.

Tô Nhuyễn cổ vũ: “Muốn nói gì?”

Diệp Minh: “Tôi muốn nói, nếu tiếp thu phỏng vấn, có thể tới phỏng vấn ở cửa hàng không?”

Cửa hàng trang sức của Tô Nhuyễn đã khai trương, là công nhân đương nhiên bọn họ đã tới xem qua một vòng.

Tô Nhuyễn hứng thú hỏi: “Nói lý do.”

Diệp Minh: “Để phóng viên tới cửa hàng phỏng vấn, có thể để bọn họ chụp cửa hàng chúng ta, người đọc báo sẽ biết địa chỉ cửa hàng, tốt nhất bảo bọn họ chụp cả sản phẩm trưng bày.”

“Còn nữa…” Cậu ta ngượng ngùng, nói: “Nếu được, anh Lôi có thể nhắc với bọn họ chuyện chúng ta muốn tìm người hợp tác không? Tốt nhất có thể để lại số điện thoại của chúng ta trên báo.”

Vậy mà suy nghĩ rất toàn diện, phải biết rằng, Diệp Minh chỉ mới tiếp xúc những việc này chưa lâu.

Có điều Tô Nhuyễn chưa vội tỏ thái độ, chỉ nói: “Không tệ, nếu mọi người đều cảm thấy được, vậy thì cứ theo ý cậu.”

Thấy ý kiến của mình được tiếp thu, Diệp Minh lập tức hưng phấn: “Sản phẩm của chúng ta nhất định sẽ bán hết!”

Vân Chi

Ba nữ công nhân nghĩ đến sản phẩm chất đống trong nhà, cũng thở phào nhẹ nhõm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-379-doi-truoc-khong-gap-van-bao-ve-em-nua-doi-2.html.]

Bọn họ rất hy vọng, có thể tiếp tục làm công việc này.

Mọi chuyện cứ quyết định như vậy, Triệu Lôi liên lạc với đối phương, hẹn thời gian và địa điểm.

Cuối tuần đường Giải Phóng vô cùng náo nhiệt. Trong niên đại không có điện thoại thông minh, các kênh truyền hình vẫn phát theo giờ này, hoạt động giải trí thường thấy trong ngày nghỉ của học sinh và người lao động chính là đi dạo phố.

Tô Nhuyễn đến hơi sớm, chậm rãi đi về phía cửa hàng nhà mình.

Triệu Lôi nghe theo Diệp Minh kiến nghị, hẹn thời gian vào cuối tuần khi Tô Nhuyễn được nghỉ, cũng chính là hôm nay.

Trong niên đại này, phóng viên phỏng vấn vẫn là chuyện tương đối hiếm lạ, lựa chọn đúng thời gian và địa điểm hoàn toàn có thể biến thành một lần tuyên truyền.

Tóm lại, một cuộc phỏng vấn thôi, Diệp Minh đã lợi dụng được mọi nhân tố đến mức cực hạn.

Tô Nhuyễn nghĩ cậu ta còn nhỏ tuổi, nhân lúc hiện tại chưa quá bận rộn, muốn đưa cậu ta đi học quản lý hoặc marketing trước, cũng không biết hiện tại có lớp học hay không.

Từ xa Tô Nhuyễn đã nhìn thấy một cửa hàng không biết đang làm gì mà thu hút khác thường, ven đường có nữ sinh đang phát tờ rơi, người xem qua đều đi về hướng bên đó.

Đến gần nhìn thấy trên tấm biển viết bốn chữ to “Thời trang Thanh Dương”. Tô Nhuyễn nhướng mày, đột nhiên có dự cảm…

Quả nhiên ngay sau đó cô đã nghe thấy giọng Tô Thanh Thanh: “Thời trang Thanh Dương hôm nay khai trương, đẩy mạnh tiêu thụ, mua hai tặng một! Đi dạo ngang qua đừng bỏ lỡ…”

Mặt tiền cửa hàng không nhỏ, hiện tại người bên trong đã chen chật cứng, Tô Thanh Thanh đứng ngoài cửa thét to, Hoắc Hướng Dương và Hoắc Hướng Mỹ ở bên trong lấy quần áo cho người ta.

Tô Nhuyễn còn mơ hồ nghe được tiếng của cô gái tên Tiểu Liên: “Anh Hướng Dương, lấy cho em chiếc quần jean này size L.”

Mẹ Hoắc đứng ở quầy thu tiền, cười không khép nổi miệng.

Vậy mà lại để mẹ Hoắc thu tiền, chậc chậc…

Như cảm nhận được điều gì, đột nhiên Tô Thanh Thanh quay đầu nhìn qua, trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cô ta đắc ý hừ một tiếng.

Vì biết xu hướng phát triển đời sau, Tô Thanh Thanh khăng khăng bảo Hoắc Hướng Dương thuê cửa hàng trên con phố này, cô ta lên kế hoạch, đợi kiếm đủ tiền rồi sẽ mua lại cửa hàng này, mười năm sau dù bọn họ không bán quần áo nữa, mỗi năm cho thuê ngồi không cũng thu được mấy chục vạn.

Hôm nay cửa hàng khai trương ngày thứ hai, cô ta dùng thủ đoạn marketing đời sau, tình hình buôn bán vô cùng tốt đẹp. Ngày hôm qua ngày đầu khai trương, doanh thu của bọn họ lên đến tám ngàn, lợi nhuận ít nhất bốn ngàn!

Nhìn lại cửa hàng đồ trang sức nho nhỏ kia của Tô Nhuyễn, cô ta chậc lưỡi, sợ là căng c.h.ế.t cũng chỉ kiếm được bốn năm trăm một ngày.

Hừ, quả nhiên không có anh Hướng Dương, Tô Nhuyễn không thể làm nên trò trống gì.

Loading...