Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 377: Chấp niệm mua nhà (3)
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:44:22
Lượt xem: 544
Trông thấy Diệp Minh, Tô Nhuyễn không nhịn được cảm thán, may cho cô cần người kịp lúc.
Chính ủy Vương nói, khi bọn họ gọi điện thoại qua, thiếu chút nữa Diệp Minh đã theo lời giới thiệu của thím mình định ra ngoài làm thuê với đồng hương, sau đó bộ đội tới tìm, bà thím kia thấy đi theo bộ đội tốt hơn, mới để cậu ta đi.
Nhưng mà Tô Nhuyễn lại biết, đội của người đồng hương kia căn bản không phải đi làm thuê gì, mà là đội buôn người, đời trước Diệp Minh bị bán vào mỏ quặng. Cậu ta nổi tiếng là thiên tài marketing, cuộc đời ngắn ngủi nhưng cũng rất truyền kỳ.
Nghe nói nhà cậu ta có ba anh em, cha mẹ qua đời khi cậu ta còn rất nhỏ, ba người sống với bà nội, nhưng bà nội lại ở với nhà chú hai, bọn họ ăn nhờ ở đậu không tránh được phải nhìn sắc mặt người khác.
Sau này anh cả Diệp Thiên đi lính, cuộc sống của anh hai Diệp Minh và em út Diệp Lượng mới khá hơn chút.
Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, vài năm sau Diệp Thiên hy sinh, bỏ lại Diệp Minh và Diệp Lượng, một người mười sáu, một người mười ba, vẫn là nhóc choai choai còn đang đi học, đương nhiên thím cậu ta không vui rồi.
Diệp Minh liền nghỉ học, làm thuê kiếm tiền nuôi Diệp Lượng đi học.
Sau đó trong một lần theo đồng hương ra ngoài làm thuê Diệp Minh bị bán vào mỏ quặng, cậu ta vất vả bốn năm, mới trốn thoát khỏi mỏ than kia. Kết quả em trai Diệp Lượng lại xảy ra chuyện.
Vì bị bệnh nặng phải tĩnh dưỡng vài năm, sau này sức khỏe cậu ta vẫn luôn kém cỏi, không cách nào làm việc nặng, đành dựa vào nghĩ kế kiếm tiền giúp người khác.
Có một lần ngẫu nhiên giúp một công ty nhỏ khởi tử hồi sinh, cậu ta mới bắt đầu làm marketing, sau đó lập được vô số chiến tích, chỉ tiếc vì thời trẻ từng bị bắt vào mỏ than, thân thể vẫn suy sụp, còn c.h.ế.t sớm hơn cô.
Người này chính là bảo bối cục cưng đó…
Lộc Minh Sâm vừa vào nhà đã trông thấy Tô Nhuyễn đang nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi mới tới, hai mắt tỏa sáng lấp lánh. Nhẫn nhịn đến khi bọn họ nói chuyện xong, anh mới ra vẻ lơ đãng hỏi: “Diệp Minh kia, có vấn đề gì à?”
Tô Nhuyễn vô cùng cao hứng: “Là bảo bối.”
Nghe thấy xưng hô này, Lộc Minh Sâm lập tức nheo mắt lại: “Em gái Miên Hoa.”
Tô Nhuyễn vẫn đang mờ mịt, không biết vì sao đột nhiên người này lại gọi mình như vậy, khi định đáp trả một câu “Anh trai Bảo Bối” mới hiểu ra.
Người này đúng là……
Tô Nhuyễn bật cười, sau đó kể lại đại khái tình hình Diệp Minh đời trước: “Bồi dưỡng tốt, chắc chắn là một viên hổ tướng, có thể giúp em không ít chuyện.”
“Có điều người đồng hương kia, nếu đã biết, có phải anh nên cho người đi điều tra một chút không? Tránh gieo tai họa cho người khác.”
Lộc Minh Sâm nghiêm túc đáp: “Ừ, giao cho anh đi.”
Đột nhiên Tô Nhuyễn nhìn anh cười, bị ánh mắt cô nhìn chằm chằm như vậy, Lộc Minh Sâm không tự chủ được, cũng cười rộ lên: “Sao thế?”
Tô Nhuyễn: “Khi anh nói câu “Giao cho anh đi”, em cảm thấy vô cùng đẹp trai.”
Lộc Minh Sâm xoa đầu cô: “Anh cảm thấy khi em gọi anh trai Bảo Bối, em vô cùng đáng yêu.”
Tô Nhuyễn giận dỗi lườm anh một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-377-chap-niem-mua-nha-3.html.]
Lộc Minh Sâm hỏi: “Em vừa nói gì với Diệp Minh thế?”
Tô Nhuyễn nói: “Nói với cậu ta yêu cầu của mình, bảo cậu ta tìm xem có địa điểm nào thích hợp không.”
Lộc Minh Sâm khẽ ho một tiếng: “Giao cho anh đi.”
Vân Chi
Tô Nhuyễn đánh anh một cái: “Đừng nháo, anh biết em muốn làm gì không?”
“Muốn làm gì?”
“Em muốn thuê chỗ khác, trước đó ít người còn có thể làm phiền dì Phúc, nhưng bây giờ nhiều người rồi, sau này còn phải tuyển thêm người, nơi này không thích hợp, vừa sống vừa làm việc cùng một chỗ, hơn nữa chỗ ở mỗi người cũng khác nhau, không sợ chia ít chỉ sợ chia không đều, thời gian dài sẽ không tốt.”
Lộc Minh Sâm nhíu mày: “Đắt không?”
Tô Nhuyễn kinh ngạc nhìn anh: “Anh bắt đầu quan tâm tới mấy thứ này từ khi nào thế?”
Lộc Minh Sâm nghiêm túc nói: “Chúng ta phải cóp tiền mua nhà lầu.”
Tô Nhuyễn coi như không nghe thấy, nói tiếp: “Em đang nghĩ xem nên dạy cậu ta thế nào, dù thông minh nhanh trí thật cũng phải có người dẫn dắt mới tốt, em bận quá không có thời gian.”
Lộc Minh Sâm nói: “Chuyện này giao cho anh đi.”
Tô Nhuyễn:……
Cô cảm thấy đáng ra mình không nên khen câu kia.
Thấy cô như vậy, Lộc Minh Sâm bật cười. Trời đất chứng giám, câu vừa rồi anh thật sự chỉ nói theo thói quen.
“Chỗ anh có người, trước kia là chân chạy giúp anh, vào nam ra bắc, kiến thức rộng rãi, đúng lúc bên anh không nhiều việc lắm, có thể giúp em dẫn dắt cậu ta.”
Tô Nhuyễn hiểu rõ, trước kia đối phó với nhà họ Lộc chắc chắn có người giúp đỡ Lộc Minh Sâm, nếu không anh ở bộ đội quanh năm suốt tháng, sao có thể hiểu rõ chuyện nhà họ Lộc như vậy.
Hiện giờ đã báo thù xong, đại khái không cần người lắm.
Nhân tài tất nhiên là Tô Nhuyễn không chê rồi: “Là người lần trước giúp em nhập hàng à?”
Thấy Lộc Minh Sâm gật đầu, Tô Nhuyễn nói: “Được, anh giới thiệu cho em, em phát tiền lương cho anh ta.”
Lộc Minh Sâm ngập ngừng: “Không phát cũng được.”
Tô Nhuyễn trừng anh một cái: “Chuyện này không cần anh xen vào, bảo người ta làm việc lại không trả tiền, anh đùa cái gì vậy.”
Lộc Minh Sâm lộ ra biểu cảm thịt đau: “Trước kia anh cho cậu ta không ít, chắc vẫn còn thừa.”
Hiện tại anh muốn tiết kiệm từng phân từng hào… Để mua nhà lầu.