Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 372: Vả mặt xong - Nụ hôn đầu

Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:44:15
Lượt xem: 651

Cố Tuấn Phi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tô Nhuyễn đã nói với tôi rất nhiều lần chuyện cô ấy đã kết hôn. Chắc bạn học trong khoa bọn họ đều biết, dù sao nhẫn cưới vẫn luôn mang trên tay mà. Nhưng cô đó…” Cố Tuấn Phi nhìn cô ta: “Cô vẫn luôn ám chỉ với tôi, cô ấy còn độc thân, cổ vũ tôi theo đuổi cô ấy.”

Mọi người ồ lên, sắc mặt Bạch Khả Hân lập tức tái nhợt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Cố Tuấn Phi.

Triệu Yến Yến cũng không nhịn được quơ quơ tờ báo trong tay trước mặt Bạch Khả Hân: “Đàn chị Bạch, chị có thể sửa lại cái tật xấu thuận miệng sắp đặt tội danh cho người khác hay không?”

“Tô Nhuyễn nhà chúng tôi đã viết rõ ràng trên báo, mình là quân tẩu, còn thổ lộ với giáo quan Lộc, ai bị điên biết người ta đã kết hôn còn đi mập mờ?” Nói tới đây, đột nhiên cô ấy làm ra vẻ giật mình hiểu ra: “A, đúng, có cô.”

Bạch Khả Hân sửng sốt, cuối cùng ánh mắt cũng chuyển qua tờ báo. Trước đó cô ta chỉ đọc qua loa, căn bản không nhìn kỹ nội dung, lúc này mới nhìn rõ đoạn văn cuối cùng kia.

Cô ta nhìn về phía Tô Nhuyễn, không thể tưởng tượng nổi, trong thời gian tập quân sự đối phương không muốn nói, sao bây giờ lại nói ra?

Lộc Minh Sâm cũng dừng bước chân, quay đầu lại nhìn cô ta. Bạch Khả Hân ôm ngực, gian nan thở dốc, ánh mắt rưng rưng, nhu nhược đáng thương nhìn anh: “Anh Minh Sâm…”

Dáng vẻ kia giống như mọi người bắt nạt cô ta vậy.

Nhưng mà ánh mắt Lộc Minh Sâm vừa xa cách vừa lạnh lùng: “Cô Bạch, trước đây thật sự tôi chỉ tiện tay giúp đỡ, đổi lại là bất kỳ người nào, người ta đều sẽ làm như vậy.”

Anh thản nhiên nói: “Đời này tôi từng cứu giúp nhiều người, không dám nói hơn một ngàn nhưng vài trăm vẫn phải có, mà người từng cứu tôi…”

Anh cúi đầu nhìn về phía Tô Nhuyễn, ánh mắt đột nhiên rất dịu dàng, bàn tay nghịch ngợm mái tóc cô, dần dần chuyển xuống nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt, ai cũng nghe ra được giọng điệu vô cùng trân quý: “Chỉ có mình cô ấy.”

“Cô cũng giống những người tôi từng giúp đỡ, không có gì đặc biệt, nếu cố tình muốn tìm ra điểm khác nhau…” Giọng Lộc Minh Sâm chuyển sang lạnh lẽo: “Đừng để cô trở thành người duy nhất tôi hối hận vì đã cứu cô.”

Mặt Bạch Khả Hân tái nhợt, không còn chút huyết sắc: “Anh Minh Sâm, không… Không phải thế!” Cô ta gần như cuồng loạn: “Cô ta có thể cứu anh, sao anh biết em không thể? Ngay cả cơ hội anh cũng chưa cho em.”

Lộc Minh Sâm cười trào phúng, nói cũng lười nhiều lời với cô ta, ôm lấy Tô Nhuyễn nhanh chóng rời đi.

“Cho nên, Bạch Khả Hân để mọi người chợ đợi nửa ngày, chính vì muốn nói cho mọi người, lý do cô ta nhằm vào Tô Nhuyễn là vì bản thân coi trọng giáo quan Lộc sao?”

“Đúng là vô sỉ! Cướp chồng người ta còn ăn nói đúng lý hợp tình như vậy.”

“Còn nói giáo quan Lộc không cho cô ta cơ hội, không cần cho cơ hội cũng biết, cô ta kém Tô Nhuyễn xa lắc…”

“Thủ đoạn ti tiện, sai sử Trương Thi Thi cũng thôi, ngày thường Cố Tuấn Phi đối xử tốt với cô ta biết bao, thế mà cô ta lại hại đối phương. May mà đàn chị Hứa Văn tỉnh táo, nếu không cũng bị cô ta lợi dụng rồi.”

“Chậc chậc, đúng là quá đáng sợ, sao lại có người độc ác như vậy…”

Nhân viên điều tra nhìn Bạch Khả Hân gần như suy sụp, thở dài: “Bạn học Bạch, đi theo tôi một chuyến.”

Bạch Khả Hân ôm ngực, hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.

Nhưng mà Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn đều không để bụng mấy chuyện rách nát này.

Sau khi rời khỏi phạm vi giảng đường nhỏ, cuối cùng Tô Nhuyễn cũng ngượng ngùng vì thể hiện tình cảm trong trường học, nhún vai ý bảo Lộc Minh Sâm thu liễm một chút.

Lộc Minh Sâm buông lỏng bả vai cô ra, sau đó sửa thành nắm tay cô, bước chân vội vàng đi về phía trước.

Tô Nhuyễn đi theo anh, nghi hoặc hỏi: “Định đi đâu thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-372-va-mat-xong-nu-hon-dau.html.]

Lộc Minh Sâm lại mím môi không nói một lời, dắt tay cô đi về phía rừng cây nhỏ.

Nhưng mà hôm nay là cuối tuần, có không ít người trong rừng cây nhỏ, hơn nữa những cặp đôi đang yêu này không hề bỏ qua chuyện bát quái, nhìn thấy hai người ánh mắt đều vô thức bay tới.

Lộc Minh Sâm sửng sốt, Tô Nhuyễn thì cảm nhận được khóe miệng anh đã căng chặt, sau đó trực tiếp quay đầu dắt cô ra khỏi trường học.

Đứng trước cổng trường, anh giơ tay vẫy một tiếc taxi, rồi báo địa chỉ tứ hợp viện.

Hai mươi phút sau, dì Phúc kinh hỉ nhìn hai người trở về: “Minh Sâm về rồi à?”

Lộc Minh Sâm gật đầu, chào một tiếng, sau đó lập tức kéo Tô Nhuyễn về phòng.

Dì Phúc nhìn cánh cửa đột nhiên đóng sập lại, có chút nghi hoặc, không phải cãi nhau chứ?

Trong phòng, Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm khóa trái cửa, cũng cho rằng anh tức giận. Dù sao có người đàn ông nào quay về gặp cảnh vợ mình đang được người khác tỏ tình lại không tức giận? Đổi lại là cô, cô cũng tức.

Tô Nhuyễn cười gượng, lui về phía sau: “Cái đó… Anh bình tĩnh chút.”

“Đều do Bạch Khả Hân giở trò quỷ.”

“Cố Tuấn Phi chỉ muốn sau này xỉ nhục em, căn bản không phải thật lòng.”

Cô lui về phía sau từng bước, rất nhanh đã đụng phải mép giường, không thể lui tiếp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lộc Minh Sâm tới gần, cố gắng giải thích: “Anh hiểu em là người…”

Sau đó đột nhiên lời nói của cô bị bao phủ trong môi mỏng mềm mại, Tô Nhuyễn lập tức trợn tròn mắt.

Lộc Minh Sâm vừa chạm vào lập tức tách ra, nhưng không rời đi ngay: “Anh biết.”

Khi Lộc Minh Sâm nói ra lời này, Tô Nhuyễn có thể cảm nhận đợc gần như môi anh cọ qua môi cô, hơi thở ấm áp dường như mang theo hiệu quả gây choáng, đầu óc Tô Nhuyễn đột nhiên trống rỗng.

Lộc Minh Sâm nhìn cô thật sâu, hỏi tiếp: “Được không?”

Giọng anh khàn khàn, đặc biệt cặp mắt phượng kia, giống như muốn hút cô vào bên trong.

Tô Nhuyễn choáng váng vừa hé miệng, còn chưa kịp nói lờn nào, đối phương đã đè ép xuống.

Miệng chưa kịp ngậm lại không cẩn thận bị đối phương tiến vào dò xét, Tô Nhuyễn cảm nhận được người đàn ông trước mặt cứng đờ, ngay sau đó là cuộc chiến công thành đoạt đất mãnh liệt.

Ngay cả cơ hội phản kháng cũng không cho Tô Nhuyễn, chỉ trong nháy mắt sức mạnh trong cơ thể cô gần như bị rút cạn, cả người mềm nhũn ra.

Lộc Minh Sâm khẽ cười một tiếng, cánh tay ôm lấy eo cô thuận thế dẩy ngã cô lên trên giường.

Vân Chi

Cảm giác áp bách như cả người bị hung thú bao vây, khiến Tô Nhuyễn sinh ra sợ hãi, cô đẩy n.g.ự.c anh ra theo bản năng, lại như châu chấu đá voi, chỉ có một con đường duy nhất có thể đi là đón nhận.

Đột nhiên cửa phòng bị gõ vang, giọng nói lo lắng của dì Phúc xuyên qua cánh cửa gỗ truyền vào: “Minh Sâm, Nhuyễn Nhuyễn, hai đứa đang cãi nhau à?”

Tô Nhuyễn lập tức run rẩy, dùng hết sức đẩy Lộc Minh Sâm ra.

Nhưng mà dường như người đàn ông không nghe thấy gì cả, không chỉ không rời đi, ngược lại còn vươn tay giữ chặt cằm cô, để anh dễ dàng tiến công…

Loading...