Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 369: Cô chết hay Cố Tuấn Phi chết (1)

Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:58:41
Lượt xem: 456

Cũng may dường như chuyện này không khó giải quyết như những gì nhân viên điều tra tưởng tượng, trưởng phòng phòng thông tin Hứa Văn nghe vậy, lập tức đưa một tờ báo qua: “Bạn học Tô Nhuyễn không hề giấu giếm thân phận đã kết hôn, cô ấy còn thẳng thắn nói trên báo trường, giống như chiêu cáo thiên hạ.”

Cô vừa dứt lời, thanh niên trên ghế bên cạnh đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Cô nói gì cơ?”

Hứa Văn tự xưng là người từng trải, nhưng bị ánh mắt thanh niên kia nhìn chằm chằm, trong lòng vẫn căng thẳng. Cô tự giác đưa một tờ báo khác qua cho anh: “Khi phỏng vấn cô ấy, cô ấy cố ý yêu cầu viết rõ thân phận quân tẩu.”

Thanh niên kia nhận lấy tờ báo, ánh mắt đầu tiên dừng trên tấm ảnh chụp ở giữa…

Hứa Văn không nhịn được tò mò nhìn anh, hóa ra người này là chồng của Tô Nhuyễn, cô luôn có cảm giác đối phương hơi đáng sợ.

Nhưng mà hai phút sau, bầu không khí trong văn phòng đã thay đổi, phảng phất như băng tuyết tan rã, xuân về hoa nở.

Thanh niên kia vẫn mang dáng vẻ lười biếng như cũ, thậm chí khóe miệng còn mím chặt hơn, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được, tâm trạng của đối phương vô cùng vui vẻ.

Thanh niên kia cất tờ báo đi, đứng dậy, hỏi Hứa Văn: “Cô quen cô ấy à? Cô ấy đang ở đâu?”

“Đang họp ở giảng đường nhỏ bên kia.” Không biết có phải vì cô nói mình quen Tô Nhuyễn hay không, lần đối mặt này cô không còn cảm nhận được hơi thở áp bách: “Nếu anh muốn đi, đúng lúc tôi cũng đang muốn qua đó.”

Thanh niên kia gật đầu: “Cảm ơn.”

Sau đó kính lễ với các giáo viên trong văn phòng, xem như tạm biệt, rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Hai người đàn ông khác đi cùng anh cũng đứng dậy, kính lễ với nhân viên điều tra và các giáo viên, rồi đi theo sau.

Nhân viên điều tra bất đắc dĩ, hô lên: “Đoàn trưởng Lộc, trên báo viết gì thế?”

Giọng nói lười biếng từ hàng hiên truyền đến: “Tự đi mua một tờ, tự mình điều tra.”

Giáo viên phụ đạo đã đọc hết bài báo, cười nói: “Bạn học Tô Nhuyễn không chỉ nói rõ thân phận quân tẩu của mình, còn thổ lộ với đoàn trưởng Lộc, coi anh ấy là niềm kiêu hãnh.”

“Chuyện làm loạn quan hệ nam nữ, thuần túy là giả dối hư ảo.”

Nhân viên điều tra nghe xong, lập tức nở nụ cười thật lòng, cảm thấy công việc hôm nay nhẹ nhàng hơn không ít. Anh ta vội vàng kính lễ với giáo viên trong văn phòng, rồi đứng dậy đuổi kịp bước chân đám người Lộc Minh Sâm.

Xuống dưới lầu, Cao Phong muốn lấy tờ báo từ chỗ Lộc Minh Sâm: “Lão Lộc này, trên báo viết gì thế? Cho tôi xem với.”

Khóe miệng Lộc Minh Sâm không tự chủ được, hơi cong lên: “Tự mình đi mua.”

Tôn Siêu đã vô cùng hiểu đức hạnh của Lộc Minh Sâm, trực tiếp đi vòng tới tiệm sách báo gần khu ký túc xá, Cao Phong nói với Hứa Văn và Lộc Minh Sâm: “Hai người đi trước đi.” Rồi cũng đi theo,

“A a a, người kia là giáo quan Lộc à?”

“Đúng thế! Đúng thế!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-369-co-chet-hay-co-tuan-phi-chet-1.html.]

“Tới tìm Tô Nhuyễn sao?”

……

Lộc Minh Sâm đột nhiên dừng bước, nhanh chóng chuyển hướng đi về phía ký túc xá.

Cao Phong nghi hoặc nhìn anh: “Cậu qua đây làm gì? Không phải cậu có rồi sao?”

Lộc Minh Sâm khẽ hừ một tiếng: “Mua cất chứa, không được sao?”

Sau khi Lộc Minh Sâm tới, không ít người đều đều cố ý tới gần, tò mò quan sát. Nhân viên bán báo là nữ sinh khoa quản lý vừa học vừa làm, cùng đội ngũ với Tô Nhuyễn. Nhìn thấy Lộc Minh Sâm, co ấy không nhịn được, kinh hỉ hét chói tai: “Giáo quan Lộc!”

Lộc Minh Sâm gật đầu với cô ấy: “Chào cô.”

Thấy anh mua báo, nữ sinh lớn mật hỏi: “Chuyện đó… Giáo quan Lộc Tô Nhuyễn nhắc đến trên báo là ngài phải không?”

Sau đó mọi người trông thấy mắt phượng của thanh niên kia cong lên, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Sinh viên gần đó nghe được, đều hưng phấn: “Là thật!”

“A a a a, không ngờ lại là thật.”

Vân Chi

Có người lớn mật hỏi tiếp: “Cho nên khi ấy vì Tô Nhuyễn, giáo quan Lộc mới tới trường chúng tôi làm huấn luyện viên à?”

Lộc Minh Sâm cất báo chí vào túi xong, mới cười nói: “Cũng vì mọi người.”

Cái từ “Cũng” này rất vi diệu, tuy rằng bạn học đều rất vui, nhưng Hứa Văn lại lý giải nó thành “nhân tiện”.

Sau khi bọn họ đi khỏi, có sinh viên nhanh chóng chạy tới quầy bán báo, rất nhanh đã có tiếng nữ sinh kích động thét chói tai truyền tới.

Liếc thấy trên mặt Lộc Minh Sâm có ý cười thoáng qua, Hứa Văn cảm thấy hình như đối phương cố ý qua bên này khoe khoang thì phải.

Nhưng mà quay đầu nhìn kỹ, thấy đối phương mím chặt môi, lại cho rằng có lẽ mình nhìn lầm rồi, chắc là người như anh ấy không ấu trĩ như vậy đâu…

Cao Phong phát hiện ra nhân viên điều tra vẫn luôn yên lặng đi theo bọn họ, tò mò hỏi: “Anh đi theo làm gì?”

Thấy ánh mắt Lộc Minh Sâm nhìn qua, nhân viên điều tra vội vàng nói: “Đã nghe nhắc tới phong thái của phu nhân đoàn trưởng từ lâu, tôi qua xem thử.” Không phải đi điều tra.

Nghe thấy câu trả lời này, khí lạnh trong mắt Lộc Minh Sâm mới tiêu tán, khóe miệng hơi cong lên.

Tôn Siêu truyền chỉ thay anh: “Chuẩn.”

Nhân viên điều tra bật cười.

Loading...