Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 365: Bạch Khả Hân giãy giụa hấp hối (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:58:35
Lượt xem: 532
Giảng đường nhỏ, sắc mặt Bạch Khả Hân trắng bệch, cô ta cướp lấy tờ báo trường, tay run rẩy lật trái lật phải xem.
Không thể nào! Không thể nào! Sao lại như vậy? Nội dung này căn bản không giống những gì cô ta tưởng tượng…
“Không đúng,” Cảm xúc cô ta hơi kích động: “Hứa Văn không nói với tôi như vậy.”
Cô ta vừa dứt lời, Hứa Văn đã đi đến. Phòng thông tin cũng tham gia tổ chức tiệc tối, đương nhiên cuộc họp đầu tiên cô ấy phải tới xem thử rồi.
Hốc mắt Bạch Khả Hân đỏ lên, nhìn Hứa Văn chằm chằm: “Rõ ràng cô nói với tôi, sẽ đưa tin về vấn đề sinh viên đương đại ham hư vinh…”
“Có mà.” Hứa Văn tỏ vẻ khó hiểu: “Vấn đề cô nói đúng là nên cảnh tỉnh mọi người, có bài ở trang cuối đó. Làm sao vậy? Có vấn đề gì à?”
Bạch Khả Hân ôm tia hy vọng cuối cùng, lật đến trang cuối cùng, nhìn chằm chằm vào bài viết nho nhỏ với tiêu đề “Lòng hư vinh liều thuốc độc ăn mòn tinh thần sinh viên.”, ngẩng đầu nhìn Hứa Văn, ba chữ “Cô chơi tôi” cuối cùng vẫn không dám nói ra.
Hứa Văn như không nhìn thấy sắc mặt cô ta, chỉ vào trang chính trên tờ báo, nói: “Bản tin này còn phải cảm ơn cô, cảm ơn cô đã cung cấp cho tôi tư liệu sống có giá trị như vậy.”
“Tôi cảm thấy chủ đề này vô cùng đáng chú ý, đã gửi bài tới tòa soạn báo tỉnh rồi.”
“Gửi tòa soạn báo tỉnh…” Bạch Khả Hân nắm chặt tờ báo, ngón tay trắng bệch. Bài báo này tựa như một bàn tay hung hăng tát thẳng vào mặt cô ta.
Cái tát của những người khác cũng đến ngay sau đó:
“Cho nên, cô ta còn tới phòng thông tin tố cáo đàn em Tô Nhuyễn à? Kết quả không ngờ sạp hàng của người ta có ý nghĩa như vậy.”
Có người không thể tưởng tượng nổi: “Dù sạp hàng không có ý nghĩa này, đàn em Tô Nhuyễn cũng không trộm không cướp, ảnh hưởng gì tới cô ta? Sao lại muốn đăng báo trào phúng?”
“Đúng đấy, nếu không phải đàn em Tô Nhuyễn có tinh thần thép, khả năng đã bị người ta bức tử rồi. Rốt cuộc là thù hận đến mức nào…”
Vân Chi
“Cho nên căn bản là Tô Nhuyễn không hề vu oan cô ta nhỉ, chỉ vì khinh thường người ta bày quán vỉa hè, muốn ép người ta không dám ngẩng đầu trong trường học sao?”
“Ai, nghề nghiệp không phân đắt rẻ sang hèn, nhưng người thì có loại này loại kia, có những người dù xuất thân tốt, cũng không che giấu được bản chất ti tiện…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-365-bach-kha-han-giay-giua-hap-hoi-1.html.]
……
Tiếng khinh thường, tiếng trào phúng và ánh mắt chán ghét từ bốn phương tám hướng ập đến, Bạch Khả Hân ôm chặt ngực, không thở nổi… Không phải thế, rõ ràng người phải chịu tất cả là Tô Nhuyễn mới đúng, rốt cuộc sai ở chỗ nào?
Không được, không thể như vậy, bình tĩnh, phải bình tĩnh. Bạch Khả Hân nắm chặt tờ báo, cưỡng ép bản thân phải trấn định, sau đó cắn răng yếu thế nói với Tô Nhuyễn: “Xin lỗi, là tôi hiểu lầm cô, tôi vô tình gặp em họ cô ở bệnh viện, cô ta kể với tôi, vì muốn sống tốt hơn cô hãm hại cha ruột mình…”
Tạm dừng một chút, cô ta nói tiếp: “Tôi chưa điều tra rõ ràng đã nghĩ xấu về cô, cho tôi xin lỗi.”
Nói xong cô ta còn cúi người trước Tô Nhuyễn, hành động ấy lập tức chặn miệng mọi người.
Nhưng mà Tô Nhuyễn không định buông tha cho cô ta. Cô trực tiếp chọc thủng chiêu trò lấy lui làm tiến của đối phương: “Chưa điều tra rõ ràng, chính là vẫn chưa xác định tôi là xấu hay tốt, đúng không?”
“Đàn chị Bạch, rốt cuộc là chị hiểu lầm, hay là cố ý nhằm vào tôi?”
“Biết tôi bày quán bán hàng, chị lập tức cho rằng tôi là người phẩm hạnh đê tiện, dối trá hư vinh. Theo lời chị nói, trước khi biết tôi bày quán, chị còn chưa hiểu rõ tôi, thậm chí còn chưa quen tôi.”
“Tôi thuê người, chị liền cho rằng tôi áp bức người tàn tật. Các bạn học đang ngồi đây, có ai nghĩ theo chiều hướng ấy không?”
“Chị chỉ ác ý phỏng đoán một mình tôi, hay tâm lý chị vẫn luôn âm u như vậy? Cho rằng mọi người làm việc gì đều có mục đích riêng?”
Nữ sinh tính tình thẳng thắn trước đó mở miệng: “Người ta nói trong lòng nghĩ gì, nhìn thấy chính là cái đó. Không phải suy bụng ta ra bụng người chứ?”
“Bảo sao lại không có bạn bè gì, trước đây còn tưởng rằng vì vấn đề sức khỏe, hóa ra là ai cũng chướng mắt.”
Bạch Khả Hân biện giải: “Không phải, không phải thế! Do em họ cô ấy nói như vậy…”
Đàn chị Minh Kiều Kiều trong ban tổ chức không nhìn nổi nữa: “Bạch Khả Hân, chúng tôi nhớ rất rõ, chính cô nói ngẫu nhiên gặp được ngoài chợ, bây giờ lại kéo em họ gì đó vào, rốt cuộc câu nào của cô mới là lời nói thật?”
Tô Nhuyễn nói: “Chẳng qua là vì không cách nào lấy chuyện bày quán ra nói xấu, lại đổi chủ đề mà thôi. Nếu chuyện em họ không dùng được, có phải chị Bạch còn định về quê điều tra tổ tông mười tám đời nhà tôi không?”
Cô lạnh lùng nhìn Bạch Khả Hân: “Tôi chỉ hỏi chị một câu thôi, do em họ tôi nói xấu tôi cũng được, chuyện tôi bày quán cũng được, những chuyện này liên quan gì đến chị?”
“Hay là chị Bạch có lý do gì bắt buộc phải bôi nhọ nhân phẩm của tôi?”