Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 363: Ta là một người quân tẩu (4)

Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:58:32
Lượt xem: 508

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Nhuyễn, Cố Tuấn Phi đã kinh diễm, sau đó vội vàng đến gần cô, nói: “Không sao chứ?”

“Chuyện gì?” Tô Nhuyễn đưa tấm ảnh chụp Triệu Yến Yến xé xuống ra: “Nếu anh nói là chuyện này thì…”

Cô liếc mắt nhìn bảng thông báo một cái, rồi đảo mắt nhìn Bạch Khả Hân và Trương Thi Thi trong đám người, khẽ mỉm cười: “Để mọi người phải thất vọng rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí còn mang dáng vẻ khiêu khích.

Cố Tuấn Phi:……

Thái độ vẫn kiêu ngạo trước sau như một, không biết vì sao trong lòng Cố Tuấn Phi lại cảm thấy không bất ngờ chút nào.

“Có điều anh Cố vẫn nên quan tâm đến người dán ảnh chụp một chút đi.”

Tô Nhuyễn thản nhiên nói: “Dù sao tôi bày quán bán hàng trong chợ cũng không phạm pháp, nhưng hành vi xâm phạm đời tư, tung tin đồn sai sự thật, hạ thấp nhân cách, phá hoại danh dự người khác này là phạm pháp.”

Triệu Yến Yến đứng bên người Tô Nhuyễn, chống lại đủ loại ánh mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Nhuyễn, không biết cổ vũ cho ai: “Đúng vậy, đúng vậy, chuyện này có gì đáng cười nhạo? Điều luật nào quy định sinh viên không được bày quán bán hàng ngoài chợ?”

Tô Nhuyễn vừa ấm lòng vừa buồn cười, dẫn cô ấy đi thẳng vào hội trường nhỏ: “Chắc là sắp họp rồi, nếu các vị thích ảnh chụp này thì từ từ thưởng thức nhé.”

Lúc mọi người hai mặt nhìn nhau, Cố Tuấn Phi đã dẫn người xử lý hết đống ảnh chụp rồi.

Anh ta nói với mọi người: “Nên làm gì làm đi, tôi sẽ điều tra rõ chuyện này.” Vừa nói anh ta vừa nhìn về phía Bạch Khả Hân.

Bạch Khả Hân tỏ vẻ ấm ức: “Cậu không tin tôi à?” Nói xong hốc mắt cô ta đỏ lên, nước mắt rơi xuống, khiến người ta không tiện trách móc nặng nề.

Cố Tuấn Phi nhíu mày, quay đầu đi kiểm tra những nơi khác trong trường học. Người khác đều vào giảng đường nhỏ chuẩn bị họp, suốt cả quá trình Bạch Khả Hân đều ấm ức không nói một câu.

Trái lại, Tô Nhuyễn đi theo đàn chị dẫn chương trình, như người không có việc gì, diễm lệ trương dương, nhất thời khiến mọi người không phân rõ được ai đúng ai sai.

Trong quá trình chuẩn bị, Tô Nhuyễn nghe lệnh đàn chị qua sân khấu bên cạnh tìm Bạch Khả Hân lấy danh sách đăng ký, nhưng vừa đến gần đột nhiên Bạch Khả Hân đã ngã dựa vào tường, sau đó giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Tô Nhuyễn, cô đừng khinh người quá đáng.”

Trong niên đại phim cung đấu còn chưa phổ biến này, rất nhiều người vẫn chưa nhìn ra vấn đề.

Ánh mắt người xuong quanh đều tụ lại, nhíu mày nhìn Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn nhướng mày, không hề biện giải, mà trực tiếp bước đến túm lấy cổ áo Bạch Khả Hân, chân duỗi ra ngáng đường, hai tay một túm một đẩy. Khi mọi người còn chưa phản ứng lại, Bạch Khả Hân đã ngã thẳng ra đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-363-ta-la-mot-nguoi-quan-tau-4.html.]

Đương nhiên Tô Nhuyễn chưa đến mức quá đáng, chỉ nhẹ nhàng đặt cô ta xuống đất mà thôi.

Sau đó cô khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Bạch Khả Hân đang choáng váng: “Đàn chị Bạch, chị dùng thủ đoạn nhỏ này mưu hại tôi, hình như quá xem thường tôi rồi, nếu tôi thật sự muốn bắt nạt chị, sẽ khiến chị khóc không ra nước mắt.”

Mọi người:……

Dáng vẻ kiêu ngạo này đúng là…

Có lẽ Bạch Khả Hân chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy, lập tức khóc lớn: “Vì sao cô luôn muốn hãm hại tôi? Lần trước như vậy, lần này cũng thế?”

Mọi người tiếp tục nghi ngờ không thôi, hoàn toàn không biết ai đúng ai sai, Bạch Khả Hân thì ấm ức, còn Tô Nhuyễn từ đầu đến cuối vẫn luôn mang dáng vẻ đúng lý hợp tình.

Vân Chi

Tô Nhuyễn nói thẳng: “Nếu đàn chị đã nhắc lại, vậy tôi cũng muốn hỏi, vì sao đàn chị lại khăng khăng nhận định là tôi vu hãm chị?”

“Chẳng lẽ trong lòng đàn chị, người bày quán vỉa hè đều là người nhân phẩm đê tiện sao?”

“Cho nên đàn chị suy bụng ta ra bụng người, cho rằng tôi sẽ hổ thẹn vì công việc ấy? Vậy thì chị sai rồi, tôi rất đắc ý đó.”

“Số đồ trang sức tôi bán trong chợ đều do chính tôi làm ra, người trong phòng ký túc xá đều biết.” Ánh mắt cô đảo qua mọi người, không tránh không né: “Sạp hàng của tôi, mỗi buổi họp chợ riêng tiền lợi nhuận thôi cũng phải hai ngàn.”

Nghe vậy mọi người hít hà một hơi, Bạch Khả Hân cũng sửng sốt, phải biết rằng sinh hoạt phí một tháng của bọn họ phổ biến là năm sáu mươi, hai trăm đã là rất nhiều.

“Cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đúng không?” Tô Nhuyễn cười: “Cho nên tôi bày quán bán hàng ngooài chợ thì làm sao? Tôi vẫn là kẻ có tiền như cũ, bày quán bán hàng một lần, đủ cho tôi ăn ngon uống tốt, chi tiêu thả cửa một tháng.”

“Như vậy xin hỏi, các vị có ý kiến gì với việc tôi tự mình kiếm tiền sao?”

Mọi người không nói gì, tư duy vẫn dừng lại trong khiếp sợ vì câu nói một ngày có thể kiếm hai ngàn của Tô Nhuyễn. Triệu Yến Yến lẩm bẩm: “Có ý kiến, cậu có thể cho tôi làm cùng không?”

Mấy người đứng gần đều giơ ngón tay cái lên với cô ấy, bọn họ cũng muốn.

Cố Tuấn Phi đứng ngooài cửa nhìn rất lâu, đột nhiên hỏi bạn bè bên cạnh: “Đàn ghi ta và hoa của tôi đã chuẩn bị đủ hết chưa?”

Người bạn kia gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi, đảm bảo đủ phô trương, có điều cô gái này cũng rất đặc biệt.”

Trên mặt Cố Tuấn Phi hiện lên ý cười, quay người đi ra ngoài: “Phải phô trương thêm chút nữa, tôi đi mua quà tặng.”

Loading...