Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 360: Ta là một người quân tẩu (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:58:28
Lượt xem: 562
Hứa Văn kinh ngạc nhìn Tô Nhuyễn.
Cô biết Tô Nhuyễn đã kết hôn, vì khi phỏng vấn Triệu Lôi, không tránh được hỏi tới quá trình hai người quen biết nhau, sở dĩ Tô Nhuyễn giúp đỡ người như Triệu Lôi, nguyên nhân cũng vì thân là quân tẩu.
Trong trường học Tô Nhuyễn hoàn toàn không nhắc tới chuyện mình đã kết hôn, cho nên xuất phát từ ý định tôn trọng Tô Nhuyễn, trong bản thảo Hứa Văn cũng tránh đi đề tài này.
Dù sao thân phận đã kết hôn trong trường học vẫn hơi đặc biệt, trước đây có sinh viên vì đã kết hôn bị bạn học trong lớp xa lánh ít nhiều, ai biết đám người có ý nghĩ kỳ quái ấy có vì điều này kỳ thị Tô Nhuyễn không.
Hình như biết đối phương đang nghĩ gì, Tô Nhuyễn cười nói: “Vốn dĩ em cũng định khiêm tốn chút, muốn trải qua cuộc sống đại học giống sinh viên bình thường.”
“Nhưng mà bây giờ em phát hiện ra, so với suốt ngày phải từ chối đủ loại người theo đuổi, hình như phiền toái do thân phận đã kết hôn mang đến dễ xử lý hơn chút.”
Hứa Văn liếc mắt quan sát cô, không nhịn được bật cười: “Với em mà nói, đúng là thế thật.”
Vừa khai giảng hai tháng đã bị hai nhân vật nổi danh trong trường theo đuổi, tuy rằng một trong số đó động cơ không thuần khiết.
Tô Nhuyễn cũng cười: “Nếu không có cách nào khiêm tốn, vậy thì khoa trương đi.”
Nói tới đây, nét mạt cô trở nên dịu dàng: “Cũng không cần khiến giáo quan Lộc nhà em luôn phải chịu ấm ức.”
Hứa Văn nhướng mày: “Giáo quan Lộc? Chính là huấn luyện viên quân sự khóa em…”
Là trưởng phòng tin tức trong trường học, hiển nhiên cô ấy nắm giữ được rất nhiều tin tức, nhìn qua có vẻ giống người ít khi cười nói, nhưng hình như biết được không ít chuyện.
Tô Nhuyễn không tự chủ được, khóe mắt cong lên: “Đúng vậy, là anh ấy, tên anh ấy là Lộc Minh Sâm.”
Hứa Văn nở nụ cười đã hiểu: “Ra thế, chị biết vì sao em vẫn luôn giấu diếm, không dám nói mình đã kết hôn rồi.”
Dù sao cũng là anh hùng chân chính từng g.i.ế.c qua kẻ địch mà bọn họ tiếp xúc gần nhất. Tầm ảnh hưởng của giáo quan Lộc trong đám tân sinh vẫn rất lớn.
Cộng thêm tình cảm anh dành cho bạn gái, càng khiến thanh niên nam nữ hâm mộ không thôi. Bạch Khả Hân có thể nhanh chóng nổi danh trong lứa sinh viên năm nhất, cũng vì ban đầu cô ta ám chỉ mình là bạn gái của giáo quan Lộc.
Bạch Khả Hân hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý, nhưng hiển nhiên Tô Nhuyễn thì khác. Lần này, nếu không phải vì Bạch Khả Hân nhằm vào Tô Nhuyễn, khả năng cô ấy vẫn sẽ tiếp tục giấu diếm.
“Cho nên Bạch Khả Hân mới bới lông tìm vết, thích nhằm vào em như vậy.”
“Có điều chỉ phí công mà thôi.” Tô Nhuyễn cười khinh bỉ: “Không phải chị vừa nói sao, chỉ cần làm người đoan chính, những thủ đoạn tiểu nhân đó của cô ta, cuối cùng ngoài khiến bản thân bị vả mặt, sẽ biến tướng trợ giúp em.”
Nói tới đây, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Tô Nhuyễn rút ra một tờ giấy, khom lưng đặt bút viết ra một đoạn, đưa cho Hứa Văn: “Giống như em có thể quang minh chính đại làm ra chuyện này, nói ra những lời này, còn cô ta chỉ có thể trốn trong một góc âm u, tức c.h.ế.t bản thân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-360-ta-la-mot-nguoi-quan-tau-1.html.]
Vân Chi
Hứa Văn nhìn vài dòng trên giấy, vừa rung động vừa buồn cười, cảm thấy đàn em Tô Nhuyễn này thật sự vô cùng thú vị: “Hay lắm, có thể thêm vào giúp em.”
Chắc là Bạch Khả Hân sẽ vô cùng, vô cùng, vô cùng hối hận vì đã nhằm vào Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn cười hì hì nói: “Vậy cảm ơn đàn chị nhé.”
Hai người nhìn nhau cười.
Bạch Khả Hân chưa biết Tô Nhuyễn đã đào sẵn hố chờ cô ta, trong lúc đợi cơn “Gió Đông” từ tuần san của trường học, cô ta cũng không rảnh rỗi. Sắp xếp xong bên phía trường học rồi, đương nhiên bên phía quân khu cũng phải theo kịp.
Đợi mọi người đều biết Cố Tuấn Phi theo đuổi Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn sẽ trở thành quân tẩu làm loạn quan hệ nam nữ…
Ngẫm nghĩ một lát, Bạch Khả Hân lại quyết định đi tìm Cố Tuấn Phi, thêm một mồi lửa, có thể làm lớn chuyện này là tốt nhất, nếu bắt được tận tay thì không còn gì bằng.
Vẫn là văn phòng hội sinh viên như cũ, cô ta ngồi trước bàn làm việc, chân lắc lư, cười hỏi: “Tiến triển thế nào rồi? Nghe nói cô ta vẫn treo cậu à?”
“Cô ấy không giống cô gái khác, chỉ sợ cậu phải lấy ra chút gì đó mang tính thực chất mới được.”
Cố Tuấn Phi dựa vào ghế,miệng ngậm một cây kẹo mút, híp mắt nhìn cô ta.
Bạch Khả Hân nghi hoặc sờ mặt mặt: “Làm sao vậy? Trên mặt tôi dính gì à?”
Cố Tuấn Phi hỏi: “Cậu đi tìm Tô Nhuyễn chưa? Sao cô ta vẫn chưa đứng ra làm sáng tỏ lời đồn cho cậu?”
Bạch Khả Hân sửng sốt, trong lòng căng thẳng, không nói là mình đã tìm hay chưa, mà hỏi lại: “Sao thế? Cô ta nói với cậu chuyện này à?”
Nghĩ đến lá thư kia, Cố Tuấn Phi gật đầu: “Xem như thế, tôi thấy căn bản cô ấy không hề để bụng chuyện bày quán bán hàng, nói thích dán thì dán.”
Bạch Khả Hân nhìn Cố Tuấn Phi, bỗng nhiên thở dài: “Tôi biết ngay mà, bảo sao cô ta lại không sợ hãi chút nào như vậy, hóa ra là tìm được cậu làm chỗ dựa rồi.”
Cố Tuấn Phi nhíu mày: “Cô ấy không nhờ tôi giúp đỡ.”
“Nhưng không phải cậu đã biết sao?” Bạch Khả Hân bày ra dáng vẻ nghiền ngẫm: “Cô ta biết cậu đang theo đuổi, nên tiết lộ chuyện này cho cậu biết, cậu sẽ để mặc cô ta bị dán ảnh đầy trường sao?”
Cố Tuấn Phi nhíu mày: “Khả Hân, đây là ân oán riêng tư giữa hai người, lén lút xử lý, thắng lại là được, dán ảnh khắp trường thì hơi quá đáng.”
Bạch Khả Hân thở dài: “Xem, không phải cậu quản rồi sao?”
Cố Tuấn Phi cảm thấy thiếu chút nữa bản thân bị đối phương mang chệch hướng: “Cho nên lá thư kia thật sự do cậu viết?”