Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 352: Hứa Văn - Trưởng phòng tin tức (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:50:12
Lượt xem: 568
Khi hai người tới tứ hợp viện, Triệu Lôi đã chờ sẵn.
Vì Tô Nhuyễn gọi điện thoại trước, hôm nay anh ta mặc một bộ quân trang, dù chống nagj dưới nách, đã mất một bên chân, nhưng vẫn đứng thẳng tắp như cũ.
Nhìn thấy Hứa Văn, anh ta hơi xấu hổ: “Chào cô.”
Tô Nhuyễn giới thiệu: “Anh ấy là Triệu Lôi, bốn tháng trước chấp hành nhiệm vụ biên cảnh bị trọng thương, mấy hôm trước vừa xuất viện.”
Hứa Văn rất kính nể: “Đồng chí Triệu, chào anh!”
Triệu Lôi càng ngượng hơn, anh ta sờ lên đầu: “Cái đó… Tô Nhuyễn chỉ nói muốn phỏng vấn tôi, tôi… Tôi cũng không có gì hay để phỏng vấn.”
Tô Nhuyễn cười nói: “Ai bảo không có, anh cảm thấy không có gì, nhưng với chúng tôi mà nói lại là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất.”
“Có rất nhiều người chúng tôi chưa có cơ hội biết tên, nhưng ít ra chúng tôi biết, nên nói ra để mọi người ghi nhớ, cũng muốn các chiến hữu có tình cảnh giống anh biết, mọi người nhớ rõ bọn họ, biết bọn họ đã hy sinh và trả giá vì chúng tôi.”
“Hơn nữa sức một mình tôi không làm được gì nhiều, nhưng nếu để mọi người biết, có lẽ sẽ có càng nhiều người có thể giúp đỡ anh hùng giống như anh.”
Hốc mắt Triệu Lôi đỏ ửng: “Cảm ơn cô, Tô Nhuyễn.”
Tô Nhuyễn cười nói: “Là chúng tôi cảm ơn anh mới đúng.”
Tô Nhuyễn sắp xếp cho bọn họ phỏng vấn trong căn phòng yên tĩnh phía đông, cô thì tới xưởng nhỏ sửa sang lại tài liệu.
Quả nhiên Lộc Minh Sâm rất đáng tin, trước đó anh nói nhờ người nhập hàng giúp cô, hai người trước tất cả đã được gửi bưu điện tới, căn phòng nhỏ phía nam rộng mười mét vuông gần như đã bị lấp đầy.
Không chỉ có đồ làm trang sức, vải dệt và dây thun linh tinh cũng có. Ở phương nam mấy thứ này rẻ hơn ở phương bắc nhiều, như vậy lại có thể tiết kiệm được không ít chi phí.
Dù tìm thêm hai người công nhân, chắc cũng duy trì được hơn nửa năm.
Giữa trưa, Triệu Lôi và Hứa Văn ra hỏi phòng, hốc mắt Hứa Văn cũng đỏ lên, cô ấy nhìn Tô Nhuyễn, nghiêm túc nói: “Đàn em Tô, em cũng rất tuyệt.”
Tô Nhuyễn cười: “Chỉ là em có cơ hội tiếp xúc với bọn họ mà thôi, em tin nếu đổi lại là chị, chị cũng sẽ làm ra chuyện giống em.”
Hứa Văn nói: “Vậy em quá khen rồi, cho dù chị muốn giúp, chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực.”
Tô Nhuyễn cười: “Chị lại tự coi nhẹ mình rồi, việc em làm chỉ có thể giúp đỡ một người, nhưng cán bút của chị lại có thể giúp đỡ rất nhiều người.”
“Huống hồ công việc em cho bọn họ cũng coi như không lên nổi mặt bàn.”
Không biết nghĩ tới điều gì, Hứa Văn nói: “Đừng nghĩ như vậy, nghề nghiệp không phân biệt sang hèn, có công việc nhìn thể diện cao quý, thực tế lại kém xa chỗ em.”
Sau đó Tô Nhuyễn dẫn Hứa Văn đi tham quan phòng làm việc của bọn họ, biết mấy thứ này là do chính cô làm, Hứa Văn kinh ngạc: “Khéo tay thật đấy, rất xinh đẹp.”
Tô Nhuyễn tặng cô ấy một đôi hoa tai nhỏ, Hứa Văn từ chối không nhận, Tô Nhuyễn cười nói: “Coi như quà kỷ niệm cho lần phỏng vấn này.”
Nghe vậy Hứa Văn mới nhận lấy, còn trịnh trọng nói: “Được rồi, chị sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay.”
Chụp ảnh cho Triệu Lôi xong, Hứa Văn nói: “Ngày mai hai người sẽ ra chợ bán đúng không? Chị đi cùng quay chụp một chút tư liệu sống được chứ?”
“Đương nhiên là được rồi, vô cùng hoan nghênh.”
Hứa Văn nói: “Chị sẽ không quấy rầy hai người, hai người cứ như bình thường là được, chị chụp ảnh xong sẽ đi ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-352-hua-van-truong-phong-tin-tuc-2.html.]
Sáng sớm hôm sau, Tô Nhuyễn đi thẳng từ trường học ra chợ.
Tô Nhuyễn mới dẫn theo Triệu Lôi một lần khi anh ta tới thăm Hoàng Tiểu Thảo, sau khi xuất viện tự anh ta đi bán một lần, nhưng dù sao cũng mới bắt đầu làm, vẫn chưa quen việc lắm. Tô Nhuyễn định dẫn dắt anh ta hai lần nữa.
Khi cô đến nơi, Triệu Lôi đã dọn xong sạp hàng rồi. Tô Nhuyễn lại dạy anh ta kỹ xảo bày biện một vài sản phẩm, khi lượng người lui tới đông dần bắt đầu rao hàng.
Bán được nửa buổi Tô Nhuyễn trông thấy Hứa Văn, đúng là đối phương không tới quấy rầy bọn họ, chỉ chụp ảnh từ các góc độ khác nhau, khi rời đi gật đầu coi như chào tạm biệt.
Có điều trừ Hứa Văn ra, Tô Nhuyễn còn phát hiện một đám người khác, cũng chụp ảnh cô.
Cố Tuấn Phi nhìn cô gái trong camera cong môi cười với mình, bị dọa giật mình, vô thức buông lỏng camera.
Bạch Khả Hân mặc một bộ áo gió dài, đội mũ đeo khẩu trang, bao bọc bản thân kín mít, thấy thế hỏi: “Làm sao vậy? Đã chụp được chưa?”
Cố Tuấn Phi chần chừ nói: “Khả Hân, có phải cậu hiểu lầm cô ấy không? Sao tôi cảm thấy cô ấy không giống loại người tham mộ hư vinh nhỉ?”
“Trên mặt người xấu sẽ viết tôi là người xấu sao?” Bạch Khả Hân nhíu mày: “Sao thế? Cậu không tin tôi à?”
Cố Tuấn Phi nói: “Không phải thế, chỉ là cảm thấy với khuôn mặt của cô ta, tùy tiện quyến rũ một thằng nhà giàu là có tiền tiêu rồi, cần gì phải làm công việc vất vả như vậy.”
Bạch Khả Hân nói: “Cho nên mới nói cô ta thông minh, nếu một chân cô ta dẫm mấy chiếc thuyền, sợ là sẽ không có kết cục tốt, nhưng ngụy trang bản thân thành kẻ có tiền thì khác, câu người như các cậu, không phải câu người nào được người đó sao? Cậu xem, bây giờ không phải cậu cũng d.a.o động rồi à?”
Phong Cảnh Diệp đã nhận lấy camera, điều chỉnh tiêu cự, rất nhanh cô gái qua ống ngắm đã trở nên rõ ràng.
Cô đang cúi đầu vấn tóc cho một cô gái trẻ tuổi, dưới ánh mặt trời khuôn mặt nhỏ trắng sứ phảng phất như có thêm một vầng sáng thần thánh, vài sợ tóc bên mai nghịch ngợm tung bay theo động tác của cô.
Vân Chi
Ngón tay mảnh khảnh linh hoZạt xuyên qua mái tóc hơi vàng, chỉ hai ba cái đã búi ra một búi tóc xinh đẹp, sau đó lộ ra một nụ cười tươi tắn.
Vài loại khí chất: Quyến rũ, ngây thơ và giỏi giang gần như mâu thuẫn lại thống nhất trên người cô, hình thành sức hút độc đáo, khiến người ta rất khó tưởng tượng ra cô chỉ là một người bán hàng rong.
Hình như đã phát hiện ra anh ta, đối phương liếc mắt nhìn qua, tròng mắt màu nâu hình như mang theo vẻ trào phúng, như đang xem một vai hề nhảy nhót.
Phong Cảnh Diệp buông camera, Cố Tuấn Phi nhận lấy, lại lần nữa tích cực, nói: “Nào nào, để tôi chụp thêm mấy tấm.”
Chụp vài tấm cuối cùng anh ta phát hiện ra điều gì đó: “Người đàn ông không chân ngồi cạnh cô ta là ai thế?”
Bạch Khả Hân nói: “Khả năng là người làm thuê, ngay cả người bình thường cũng không nỡ bỏ tiền ra mướn, chắc chắn là người tàn tật giá rẻ hơn, tính kế khôn khéo thật đấy.”
Đợi chụp đủ ảnh rồi, bọn họ mới ra khỏi chợ. Lúc chuẩn bị quay về trường học thì đụng phải Hứa Văn.
Bạch Khả Hân nói: “Chuyện này không tính là tin tức gì lớn, sao cậu tự mình tới thế? Không phải cậu nói sẽ sắp xếp đàn em gì đó tới à?”
Hứa Văn nheo mắt nhìn cô ta một cái: “Tôi cảm thấy chuyện này rất quan trọng.”
Bạch Khả Hân cho rằng Hứa Văn coi trọng bản thân, lại mỉm cười: “Cậu khách sáo quá, tôi chỉ ngẫu nhiên biết được chuyện này, mới cung cấp cho cậu tư liệu sống mà thôi.”
Hứa Văn lạnh nhạt đáp: “Vẫn phải cảm ơn cô.” Giúp tôi phát hiện ra tin tức quý giá.
Bạch Khả Hân lại hỏi: “Khi nào phát ra tin tức này?”
Hứa Văn nói: “Tôi định làm thành tuần sai, viết hai trang báo lớn, khả năng sẽ chậm chút.”
Sau đó hai người tách nhau ra, nhìn theo bóng dáng Bạch Khả Hân rời đi, Hứa Văn nở nụ cười trào phúng.