Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 346: Hẹn hò
Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:50:03
Lượt xem: 553
Thấy Bạch Khả Hân chậm chạp không nói lời nào, Tô Nhuyễn thở dài: “Cũng đúng, tuy rằng là việc nhỏ, nhưng sức khỏe chị không tốt, khả năng cũng không làm được.”
“Thôi, chuyện này cũng để em giải quyết đi.”
Lộc Minh Sâm nói: “Quả nhiên vẫn là em có năng lực nhất.”
Tô Nhuyễn cười đắc ý: “Nếu em không có năng lực, anh có thể cưới em sao?”
Bach Khả Hân bị chụp mũ vô năng:…
Lộc Minh Sâm nói: “Anh cảm thấy chuyện này cũng không phải chuyện phiền toái gì, để anh tới trường học một chuyến, tự mình đứng ra làm sáng tỏ là được.”
Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn Bạch Khả Hân một cái, nói: “Như vậy sẽ động chạm tới đàn chị, bởi vì chính chị ấy nói với mọi người anh là bạn trai chị ấy, kết quả bị phát hiện ra là nói dối, đàn chị sẽ rất mất mặt.”
Lộc Minh Sâm xoa đầu Tô Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, em đó, quá thiện lương rồi.”
Bạch Khả Hân:……
Tô Nhuyễn cảm thán: “Vốn dĩ em định khiêm tốn chút, nếu để mọi người biết em là vợ anh, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị một đám người vây xem, sợ là có chuyện gì cũng sẽ tới tìm em.”
“Nhưng mà tiền đồ của anh vẫn quan trọng hơn.”
“Dù sao chuyện này cũng không có gì khó, em mang giấy đăng ký kết hôn của chúng ta tới trường học là được rồi.”
Vân Chi
Tô Nhuyễn nhìn Bạch Khả Hân: “Nếu người khác hỏi tới, chị cứ đẩy mọi lỗi lần lên người em là được, nói em cướp bạn trai chị, anh Minh Sâm yêu em, vô tình vứt bỏ chị.”
“Như vậy, cùng lắm anh Minh Sâm chỉ có tì vết về đạo đức, sẽ không tồn tại vấn đề tác phong, chị cũng chỉ trở thành người đáng thương bị phụ tình…”
Tà áo bị y tá Mễ vo nhăn nhúm mới nhịn được không bật cười thành tiếng, người đáng thương bị vứt bỏ… thế này cũng quá khôi hài rồi.
Quả nhiên, Bạch Khả Hân đã lập tức cắn răng nói: “Không phải đàn em muốn khiêm tốn sao? Chuyện này cứ để chị làm sáng tỏ đi.”
Hai mắt Tô Nhuyễn sáng lên: “Thật ạ?”
Hỏi xong lại lo lắng nhìn đối phương: “Chị làm được không?”
Bạch Khả Hân nhìn Lộc Minh Sâm, c.h.é.m đinh chặt sắt nói: “Được!”
Sau khi đồng ý làm sáng tỏ, Bạch Khả Hân thuận thế hỏi: “Hai người định về trường học à?”
Tô Nhuyễn kéo tay Lộc Minh Sâm, cười ngọt ngào: “Hiếm khi có thời gian rảnh, đương nhiên phải ra ngoài hẹn hò chứ.”
Lộc Minh Sâm trực tiếp cáo từ: “Chúng tôi đi trước đây, chuyện người theo đuổi cô, nếu cô không giải quyết được cứ tới tìm Nhuyễn Nhuyễn, cô ấy rất lợi hại, nhất định có thể giải quyết giúp cô.”
Bạch Khả Hân cắn môi nói: “Không cần, cô ấy là đàn em, sao em có thể không biết xấu hổ như vậy, thôi để em tự nghĩ biện pháp khác.”
Y tá Mễ đi cùng Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn ra ngoài, đi xa rồi không nhịn được mới bật cười, giơ ngón tay cái lên với Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn, cô giỏi thật đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-346-hen-ho.html.]
Tô Nhuyễn đắc ý: “Chuyện nhỏ như con thỏ.”
Lộc Minh Sâm cũng nhìn cô cười.
Bạch Khả Hân đi sau, nhìn ánh mắt dịu dàng chưa bao giờ trông thấy trên người Lộc Minh Sâm, chỉ cảm thấy không thở nổi. Rõ ràng… Rõ ràng là anh Minh Sâm chỉ đối xử đặc biệt với mình.
“Này cô, cô không sao chứ?” Có tiếng hỏi ôn hòa phát ra từ bên cạnh, giọng nói tràn đầy lo lắng.
Bạch Khả Hân quay đầu lại, trông thấy là người đàn ông trước đó đỡ mình. Cô ta nhíu mày không muốn để ý đến đối phương, đang chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy người đàn ông kia hỏi: “Cô quen Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm à?”
Bạch Khả Hân dừng bước: “Anh cũng quen bọn họ?”
Hoắc Hướng Dương cười nói: “Vợ tôi là em họ của Tô Nhuyễn, tính ra thì tôi với Lộc Minh Sâm xem như anh em cột chèo…”
……
Ra khỏi bệnh viện, Lộc Minh Sâm đưa Tô Nhuyễn đi ăn trước, sáng sớm cô để bụng rỗng tới kiểm tra sức khỏe, bây giờ đã đói lắm rồi.
Xe rẽ trái rẽ phải chui vào một con ngõ nhỏ, tìm được một tiệm cơm không bắt mắt lắm.
Sau khi đồ ăn được mang lên, Tô Nhuyễn vừa ăn một miếng, đã kinh ngạc: “Hương vị không tệ, sao anh biết nơi này?”
Thấy cô vui vẻ như vậy, khóe miệng Lộc Minh Sâm cũng cong lên: “Cao Phong nói cho anh, tên kia ham ăn ham chơi, biết rất nhiều nơi không tệ, lần sau anh dẫn em tới chỗ khác.”
Tô Nhuyễn rũ mắt, Lộc Minh Sâm là người gần như hoàn toàn không có ham muốn hưởng thụ vật chất, chuyện gì cũng muốn đơn giản tiện lợi, bây giờ thay đổi hiển nhiên tất cả đều vì cô.
“Cao Phong nói canh gà nhà này là ngon nhất, hôm nay rút m.á.u kiểm tra, ăn chút bổ sung dinh dưỡng.”
Nhìn bát canh gà đặt trước mặt , Tô Nhuyễn cũng gắp cho Lộc Minh Sâm một miếng thịt khô: “Món này cũng ngon, anh nếm thử xem.”
Lộc Minh Sâm ngừng tay, nhìn Tô Nhuyễn, đuôi mày khóe miệng đều là ý cười.
Tô Nhuyễn bị anh nhìn như vậy, không hiểu sao có chút ngượng ngùng: “Mau ăn đi.”
Thấy Lộc Minh Sâm cúi đầu ăn cơm, Tô Nhuyễn mới nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị ăn canh, lại cảm nhận được có thứ gì đó chạm vào chân mình. Cúi đầu trông thấy là đôi giày da màu đen kia, cô lại ngẩng lên nhìn người đối diện.
Nhưng mà người đàn ông lại giống như không phát hiện, vẫn ăn rất say sưa.
Tô Nhuyễn đảo qua đôi tai đã đỏ ửng lên của đối phương, không nói gì, cũng không né tránh.
Sau đó hai người gần như chìm trong yên lặng, ăn hết bữa cơm.
Khi tính tiền, bà chủ quán nghi hoặc hỏi: “Trong phòng nóng à? Sao mặt hai người lại đỏ như vậy?”
Mặt Tô Nhuyễn không đổi sắc: “Uống canh nóng thôi, canh nhà thím ngon thật đấy.”
Bà chủ mặt mày hớn hở: “Hoan nghênh lần sau lại đến.”