Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 345: Bạch Khả Hân ăn mệt
Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:50:01
Lượt xem: 646
Sau khi Bạch Khả Hân đến gần, y tá Mễ ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Khả Hân, cô không nghỉ ngơi thêm một lát sao?”
Bạch Khả Hân yếu ớt nói: “Tôi tìm anh Minh Sâm có việc.”
Y tá Mễ cười: “Vậy cô nên nói với Tô Nhuyễn.” Cô ấy thuận thế giới thiệu: “Tô Nhuyễn là vợ của đoàn trưởng Lộc, hiện tại là chủ gia đình, cô có việc gì cứ nói với cô ấy.”
Hai mắt Bạch Khả Hân tối lại, rất nhanh đã lộ ra một nụ cười vô hại với Tô Nhuyễn: “Chào cô, tôi là Bạch Khả Hân, ngại qua, ban nãy không nghĩ cô là quân tẩu, trước đó vẫn luôn nghe nói lần này anh Minh Sâm kết hôn vì bị ép duyên, cho nên…”
“Không nghĩ tới tôi lại xinh đẹp như vậy sao?”
Tô Nhuyễn cười nói: “Tôi với anh Minh Sâm là người cùng thôn, trong thôn có người đẹp trai như anh ấy, tất nhiên cũng sẽ có người xinh đẹp như tôi rồi.”
Người đương thời luôn coi khiêm tốn là đức tính tốt đẹp, có lẽ Bạch Khả Hân không ngờ Tô Nhuyễn lại mặt dày như vậy, nhất thời nghẹn họng, trong lòng không khỏi phẫn hận. Sao anh Minh Sâm lại cưới phải một đứa con gái nông cạn như vậy?
Có điều, rất nhanh cô ta đã cười nói tới chuyện chính sự: “Không biết anh Minh Sâm đã nói với cô chưa, anh ấy từng cứu tôi, nếu không nhờ anh ấy ôm tôi một đường chạy tới bệnh viện, có lẽ tôi không thể sống đến ngày hôm nay.”
“Ừ, anh ấy vừa nói xong.” Tô Nhuyễn đáp.
Bạch Khả Hân nhìn Lộc Minh Sâm, hai mắt hơi sáng lên. Không lâu sau lại nghe thấy Tô Nhuyễn cười nói: “Anh ấy phải suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra được, người anh ấy từng cứu thật sự quá nhiều.”
Tô Nhuyễn tỏ vẻ giận dỗi lườm Lộc Minh Sâm một cái: “Con người anh ấy, nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng vô cùng nhiệt tình, đợi thân quen rồi hai người sẽ biết.”
Thiếu chút nữa y tá Mễ đã bật cười thành tiếng, Tô Nhuyễn này đúng là quá khôi hài rồi.
Lộc Minh Sâm bị gắn mác nhiệt tình, tiếp tục bị Tô Nhuyễn lôi ra nói dối: “May mà y tá Mễ nhận ra anh, lần sau nhớ kỹ nhé.”
“Có điều tôi nhận ra chị không phải vì anh Minh Sâm đâu.” Tô Nhuyễn nhiệt tình nói: “Đàn chị Bạch, chị vẫn chưa biết nhỉ, hai chúng ta học chung một trường, còn chung một khoa đó, tôi là sinh viên năm nhất.”
Bạch Khả Hân hơi bất ngờ, không ngờ Tô Nhuyễn cũng là sinh viên, còn học cùng trường với mình, vậy kế hoạch tiếp theo càng dễ thực hiện rồi…
Một tia u ám xẹt qua mắt cô ta, cô ta lộ ra biểu cảm khó xử, hiển nhiên là đợi người khác hỏi.
Kết quả Tô Nhuyễn giống như không nhìn thấy, bớc lên thân thiết khoác tay cô ta, nói: “Đàn chị, đoàn trưởng Lộc nhà em là ân nhân cứu mạng chị đó, vậy có phải chị nên chiếu cố em một chút không?”
Cả người Bạch Khả Hân cứng đờ, cô ta rất ghét bị người khác đụng chạm thân thể, nhưng mà đang ở trước mặt Lộc Minh Sâm, cô ta đành phải miễn cưỡng cười vui: “Nên làm, có chuyện gì cần giúp cô có thể tới tìm tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-345-bach-kha-han-an-met.html.]
Tô Nhuyễn cười hì hì nói: “Vậy em sẽ thường xuyên đi quấy rầy đàn chị, hy vọng đàn chị đừng ghét bỏ em.”
Bạch Khả Hân cười: “Không đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Tô Nhuyễn lại mỉm cười, mở miệng: “Nói thật ra, em biết chị là vi tai tiếng giữa chị và anh Minh Sâm đó.”
Bạch Khả Hân sửng sốt, không ngờ Tô Nhuyễn lại chủ động nhắc tới chuyện này.
Tô Nhuyễn nói: “Năm nay vì lo lắng cho em, anh Minh Sâm mới chủ động tới trường chúng ta làm huấn luyện viên quân sự, các bạn học đều biết anh ấy có bạn gái rồi. Có phải chị có một tấm ảnh chụp chung với anh Minh Sâm không? Tấm ảnh ấy bị bạn học cùng khóa em trông thấy, nên mới tưởng rằng chị là bạn gái của anh Minh Sâm.”
“Cái đó… Đàn chị, chị xem, chị có thể nghĩ cách làm sáng tỏ chuyện này không?”
Vân Chi
Trên mặt Bạch Khả Hân lộ ra biểu cảm khó xử, hình như có chút ngượng ngùng, nói: “Tôi cũng đang muốn nói chuyện này.”
Cô ta nhìn Lộc Minh Sâm, nhỏ giọng nói tiếp: “Trong trường chúng em có nam sinh khoa thể dục vẫn luôn lì lợm la l.i.ế.m theo đuổi em…”
“Lần trước anh ta còn theo dõi em, em đành phải nói với anh ta mình đã có bạn trai, nhưng đối phương nói chưa nhìn thấy người anh ta sẽ không tin, em thật sự sợ… Nên muốn nhờ anh Minh Sâm giúp em một chút.”
Nói xong, cô ta lập tức giải thích với Tô Nhuyễn: “Đàn em, em đừng hiểu lầm, chị không có ý gì khác, chị bị bệnh tim, không thể kết hôn sinh con…” Nói tới đây giọng cô ta thấp xuống, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Đáng tiếc chỉ có một mình Tô Nhuyễn thương hoa tiếc ngọc, cô thở dài, kéo tay Bạch Khả Hân, nói: “Đàn chị, em biết chuyện chị yêu thầm anh Minh Sâm. Yên tâm, em sẽ không hiểu lầm đâu, chị không cần phải cảm thấy áy náy.”
“Có cô gái nào là không mơ mộng, muốn trách chỉ có thể trách anh Minh Sâm quá ưu tú, người yêu thầm anh ấy quá nhiều, chị không tính là gì.”
Y tá Mễ nắm chặt góc áo mới không cười thành tiếng, Tô Nhuyễn này…
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên trông thấy Bạch Khả Hân đã giận tím mặt, tay vỗ ngực, sắc mặt tái đi. Nhưng mà hình như Tô Nhuyễn không nhìn thấy, vẫn tiếp tục nói: “Chuyện nam sinh kia cứ để đó cho em, em giải quyết giúp chị.”
“Còn chuyện lời đồn, đàn chị cũng phải giúp đỡ em đó.” Phảng phất như sợ Bạch Khả Hân hiểu lầm, cô lập tức giải thích: “Không phải em ghen đâu, cũng không phải em keo kệt, chủ yếu là vì việc này liên quan đến tiền đồ của anh Minh Sâm.”
“Chị cũng biết đó, chúng em là quân hôn. Lúc anh Minh Sâm là huấn luyện viên trong trường chúng ta, vì chuyện tố cáo còn kết thù với người khác, nếu lời đồn này truyền tới tai lãnh đạo, sẽ trở thành vấn đề tác phong của anh Minh Sâm, làm không tốt sợ là sẽ bị khai trừ quân tịch.”
“Đàn chị, chị coi anh Minh Sâm là ân nhân cứu mạng nhiều năm như vậy, luôn để anh ấy trong lòng, chắc là không muốn thấy anh ấy phải chịu thương tổn đâu nhỉ?”
Bạch Khả Hân mím môi, phát hiên ra cô gái trước mắt cũng rất lợi hại, vậy mà có thể khiến cô ta rơi vào tình cảnh tướng thoái lưỡng nan, nếu cô ta không đứng ra làm sáng tỏ, chẳng khác nào muốn hại Lộc Minh Sâm…
Nhưng mà, bắt cô ta phải đồng ý, sao có thể cam lòng?