Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 344: Tình địch
Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:50:00
Lượt xem: 523
“Dù sao cô cứ cẩn thận một chút.” Y tá Mễ nói: “Cô gái kia hơi âm hiểm.”
Tô Nhuyễn mỉm cười, cũng không để ý, đời trước người âm hiểm xảo trá cô từng gặp đâu phải ít, chưa chắc Bạch Khả Hân kia đã có thể xếp vào danh sách đó.
Chỉ cần Lộc Minh Sâm không thay lòng, Bạch Khả Hân cũng không đủ gây sợ hãi.
Có điều mọi chuyện vẫn phải tìm hiểu rõ ngọn nguồn, cô hỏi Lộc Minh Sâm: “Chuyện ảnh chụp chung là thế nào?”
Lộc Minh Sâm sửng sốt: “Ảnh chụp chung gì?”
Tô Nhuyễn nói: “Cô ta có một tấm ảnh hai người chụp chung với nhau.”
Mặt Lộc Minh Sâm đầy vẻ nghi hoặc, hiển nhiên hoàn toàn không biết chuyện này: “Sao anh có thể có ảnh chụp chung với cô ta?”
Y tá Mễ đã từng l.à.m t.ì.n.h địch lại biết rất rõ: “… Lễ trừ tịch năm kia, đoàn văn công tới biểu diễn an ủi, không phải đoàn trưởng Lộc đại biểu đoàn lên sân khấu tặng hoa sao?”
“Lúc ấy bên dưới ồn ào, cán bộ tuyên truyền thấy hình tượng của anh tốt, đã cầm máy ảnh lên chụp vài tấm, ảnh chụp chung của Lộc Minh Sâm và Bạch Khả Hân chính là lúc ấy, khiến cô ta vui sướng không chịu nổi, khi nằm viện ảnh chụp luôn không rời tay.”
Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái, kéo dài giọng: “A… Là đoàn văn công sao, chính là lần tặng hoa cho hoa khôi đoàn à?”
Lộc Minh Sâm:……
Nhìn biểu cảm của Lộc Minh Sâm lúc này, y tá Mễ không nhịn được bật cười, có điều vẫn giải vây cho anh: “Chuyện này không thể trách đoàn trưởng Lộc nhà cô được, ai bảo anh ấy đẹp trai, lại là binh vương, thủ trưởng đều nhớ rõ, cần làm chuyện gì nổi bật đều thích gọi anh ấy, dù sao cũng là đại biểu cho hình tượng cả đội mà.”
“Đặc biệt là sau khi đến tuổi rồi anh ấy vẫn chưa chịu kết hôn, chính ủy Vương sốt ruột đến mức giới thiệu đối tượng cho anh ấy khắp nơi.”
Chị Đan đi ngang qua cười, tiếp lời: “Chính ủy Vương muốn quăng lưới rộng, kết quả không ngờ lại không vớt được cá, không cô nào lọt được vào mắt xanh của đoàn trưởng Lộc.”
Bị hình ảnh so sánh của cô ấy chọc cười, Tô Nhuyễn lại liếc Lộc Minh Sâm một cái, chế nhạo: “Vớt được bao nhiêu rồi?”
Lộc Minh Sâm vội vàng chặn lại: “Không một ai.” Sợ Tô Nhuyễn tiếp tục truy hỏi, anh nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Sao em biết chuyện ảnh chụp chung gì đó kia?”
Tô Nhuyễn kể cho anh nghe chuyện trong trường học, sau đó thở dài: “Bây giờ trong trường em đều đang đồn cô ta là bạn gái anh đó.”
Y tá Mễ kinh ngạc: “Hai người học chung một trường à?”
Tô Nhuyễn cười: “Không chỉ vậy, còn chung một khoa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-344-tinh-dich.html.]
Y tá Mễ nhíu mày: “Trùng hợp thế nhỉ.”
Lúc cô ấy còn đang rầu rĩ, hai mắt Lộc Minh Sâm đã sáng lên, nhìn thẳng vào Tô Nhuyễn, hứng thú bừng bừng nói: “Anh đưa em về trường học nhé, chuyện này nên làm sáng tỏ một chút.”
Nghĩ tới cảnh tượng kia, Tô Nhuyễn cảm thấy không thể làm như vậy: “Em cảm thấy bạn cùng phòng sẽ thịt em mất.”
Lộc Minh Sâm thở dài, u oán: “Anh không xứng làm bạn trai em hay sao?”
Y tá Mễ ủng hộ Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn còn trẻ mà, nên hưởng thụ vẫn phải hưởng thụ chút.”
Tuy rằng chỉ cần tới tuổi pháp định là có thể kết hôn, nhưng khi còn đi học số người đã kết hôn vẫn tương đối ít, dù sao giữa người đã kết hôn và người chưa kết hôn cách hành xử vẫn có điểm khác biệt.
Lộc Minh Sâm bất mãn, trừng y tá Mễ: “Có phải cô hết việc để làm rồi không? Y tá nhàn như vậy à?”
Y tá Mễ giơ tay nhìn đồng hồ, nhăn mũi với anh, rồi lạnh lùng hừ một tiếng đi thẳng.
Nhìn dáng vẻ hầm hừ của Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn bật cười. Có điều nếu cô đã quyết định đối mặt chính diện với đoạn tình cảm này, đúng là không nên để anh phải chịu ấm ức như vậy: “Ai bảo khi ấy anh khoe khoang cho lắm vào, đợi em làm công tác tư tưởng cho bạn cùng phòng mình đã.”
Lộc Minh Sâm kinh hỉ nhướng mày, Tô Nhuyễn chủ động ôm lấy cánh tay anh: “Không phải anh nói cho em thời gian sao?”
Nhìn bàn tay đang ôm cánh tay mình, Lộc Minh Sâm lập tức được dỗ dành: “Không sao, không vội.”
Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười, khi hai người đang chuẩn bị rời đi, lại trông thấy y tá Mễ vội vàng chạy tới: “Này, hai người mau đi đi, Bạch Khả Hân đang qua đây, dính vào lại phiền toái.”
Tô Nhuyễn cười: “Đến mức ấy sao? Giống tôi sợ cô ta lắm vậy, có điều tới cũng đúng lúc, lời đồn trong trường học còn phải dựa vào cô ta giải quyết.”
Y tá Mễ nói: “Cô ta không điên cuồng khuếch tán tin đồn coi như tốt tính rồi, sao có thể hỗ trợ giải quyết.”
Tô Nhuyễn chắc chắn: “Cô ta sẽ.”
Cô vừa dứt lời, Bạch Khả Hân đã xuất hiện ở chỗ ngoặt đầu hàng hiên, hai mắt nhìn dáo dác xung quanh, hiển nhiên đang tìm người, nhìn thấy Lộc Minh Sâm, hai mắt lập tức sáng ngời: “Anh Minh Sâm.”
Hình như vì đi hơi gấp, sức khỏe còn chưa ổn định, cô ta vừa đi vừa ôm n.g.ự.c thở dốc.
Vân Chi
Nhưng mà Lộc Minh Sâm không chỉ không nhìn cô ta, còn mau chóng vươn tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn khó hiểu nghiêng đầu nhìn anh, trông thấy dáng vẻ cầu sinh mãnh liệt trong mắt đối phương, như muốn nói tất cả giao cho cô xử lý. Tô Nhuyễn lại rất muốn cười.