Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 340: Đời trước chân chính
Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:49:54
Lượt xem: 543
“Anh Minh Sâm…” Cô gái lúc nãy bị Hoắc Hướng Dương vứt một bên đứng đó nhìn Lộc Minh Sâm, mất đi chỗ dựa vào ngã nghiêng về phía bên này.
Tô Nhuyễn thấy thế, gần như lập tức đứng thẳng dậy, cánh tay Lộc Minh Sâm lại ôm chặt lấy cô không nhúc nhích, chỉ dùng bàn tay còn lại kéo cánh tay Bạch Khả Hân lên, cho cô ta khỏi ngã ra đất.
Anh đang định ngẩng đầu gọi người, y tá Mễ đã đẩy xe đến, còn có bác sĩ đi sau, bác sĩ kia nhanh nhẹn cúi người bế cô gái kia đặt lên xe đẩy.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Nhuyễn, y tá Mễ nhíu mày: “Sao thế? Cô cũng bị đụng phải à?”
Tô Nhuyễn lắc đầu: “Không sao.”
Lộc Minh Sâm xoa đầu cô trấn an: “Khả năng cô ấy không được thoải mái, tôi đưa cô ấy đi nghỉ ngơi một lát.”
Dứt lời anh ôm lấy cô định rời đi.
Tô Nhuyễn kháng cự theo bản năng, nhưng rất nhanh đã dừng lại.
Hiển nhiên Lộc Minh Sâm đã nhận ra, tay ôm chặt cô hơi nới lỏng, thử hỏi: “Được không?”
Tô Nhuyễn cắn môi, chủ động ôm lấy cánh tay anh. Lộc Minh Sâm có thể cảm nhận được cô đang cố gắng khắc chế bài xích trong người. Anh cũng không dùng nhiều sức lắm, chậm rãi đỡ cô lên văn phòng lầu trên.
Vẫn là căn phòng lần trước, Lộc Minh Sâm rót cho Tô Nhuyễn chén nước, thuận thế duỗi tay sờ bàn tay đã trở nên lạnh lẽo của cô.
Tô Nhuyễn không tránh né: “Không sao, khiến anh lo lắng rồi.”
Cô cười đùa: “Em cảm thấy sức khỏe mình không có vấn đề gì lớn, dư lại nên tìm bác sĩ tâm lý giải quyết.”
Cô vừa dứt lời, giọng bác sĩ Ôn đã tuyền đến từ ngoài cửa: “Cần tôi giúp không?”
Tô Nhuyễn:……
Lộc Minh Sâm sửng sốt, quay đầu lại trừng người đàn ông ngoài cửa: “Sao chỗ nào cũng thấy mặt anh thế?”
Bác sĩ Ôn tỏ vẻ vô tội: “Phòng nghỉ của tôi ở ngay bên cạnh, nghe thấy động tĩnh nên qua đây nhìn một cái.”
Anh ta cẩn thận quan sát Tô Nhuyễn: “Sao rồi? Cần tôi giúp cô không?”
“Tôi cảm thấy cô nên nhìn thẳng vào bản thân, tích cực tự giải quyết vấn đề của mình, có lẽ sẽ làm ít công to.”
Lộc Minh Sâm đứng dậy, mặt không biểu cảm nhốt bác sĩ Ôn ngoài cửa.
Vân Chi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-340-doi-truoc-chan-chinh.html.]
Tô Nhuyễn thấy vậy bật cười, sau đó Lộc Minh Sâm kéo ghế dựa đến, ngồi đối diện cô: “Sách tâm lý học anh cũng đọc rồi, anh chữa cho em.”
Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, lại tỏ vẻ phối hợp: “Được, bắt đầu đi.”
Lộc Minh Sâm lại sửng sốt, anh không ngờ Tô Nhuyễn có thể thản nhiên đồng ý như vậy, nhất thời khiến anh không biết nên hỏi thế nào mới tốt.
Tô Nhuyễn cười: “Anh cứ hỏi thẳng là được, trải qua cũng trải qua rồi, còn sợ nhớ lại sao?”
Lộc Minh Sâm mím môi, thật cẩn thận hỏi: “Em sợ thai phụ sinh non.”
“Ừ.” Tô Nhuyễn nói: “Em cũng tự bảo bản thân không nên sợ, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều không tự chủ được.”
Cô nhìn thẳng vào mắt Lộc Minh Sâm, nói: “Đúng vậy, thật ra đời trước em từng có thai, tỉnh cảnh hơi giống hôm nay.”
“Có điều diễn ra vào bốn năm sau, đời trước hiện tại em còn bận mở cửa hàng, sắp xếp công việc cho Hoắc Hướng Dương kín mít, anh ta không có thời gian rảnh ngoại thình thực thụ.”
“Mãi cho đến khi chúng em mở nhà máy, mẹ Hoắc Hướng Dương quá phiêu, gọi một đống thân thích ở quê lên sắp xếp công việc cho bọn họ, Tiểu Liên kia cũng nằm trong số đó.”
“Nếu là cùng người, sớm mấy năm muộn mấy năm, chắc hẳn thủ đoạn vẫn như cũ, chỉ là em không bằng Tô Thanh Thanh.” Tô Nhuyễn xoay chuyển phật châu trên cổ tay: “Khi ấy em chỉ mải oán hận, chỉ nghĩ không thể yếu thế, kết quả đứa trẻ bị em hại không còn…”
Lộc Minh Sâm lập tức nhớ tới dáng vẻ chật vật của Tô Thanh Thanh ban nãy.
So với Tiểu Liên được người nhà họ Hoắc đưa tới bệnh viên như chúng tinh củng nguyệt, Tô Thanh Thanh lẻ loi một mình đến sau, khả năng là tự mình gọi xe cứu thương, còn Tô Nhuyễn, khả năng lớn nhất chính là nằm trên mặt đất cố gắng chịu đựng.
Không biết thảm hơn Tô Thanh Thanh bao nhiêu lần…
Nghĩ tới đây, Lộc Minh Sâm cảm thấy n.g.ự.c đau dữ dội, anh đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Tô Nhuyễn, ôm cô vào lòng: “Đúng là ngốc muốn chết.”
Lộc Minh Sâm thở dài: “Nhuyễn Nhuyễn, anh không phải Hoắc Hướng Dương……”
“Em biết.”
Khi Lộc Minh Sâm toàn tâm toàn ý quan tâm đến cô, không phân ra một ánh mắt nào cho cô gái kia, Tô Nhuyễn đã hiểu rất rõ, Lộc Minh Sâm không giống Hoắc Hướng Dương, nên cô mới muốn nghiêm túc nói cho anh nghe.
Lộc Minh Sâm nhíu mày, anh cho rằng cô không tiếp nhận mình, là vì không có cảm giác an toàn trong chuyện tình cảm.
Tô Nhuyễn thở dài: “Em tin trên đời này có người chung thủy một lòng một dạ đến già, em cũng từng gặp, chỉ là quá xa xỉ, đa số đều là tình cảm phai nhạt, hoặc phát sinh đầy chuyện lông gà vỏ tỏi, tách nhau ra để kịp thời ngăn chặn tổn hại.”
“Lộc Minh Sâm, anh biết vì sao đời trước như vậy rồi em vẫn chưa ly hôn không?”
Lộc Minh Sâm nhìn cô: “Vì sao?”