Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 338: Bạch Khả Hân
Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:49:51
Lượt xem: 549
Tô Nhuyễn nhanh chân chạy ra ngoài, cô ấn tăm bông cầm máu, Lộc Minh Sâm cầm phiếu kiểm tra sức khỏe lên xem, nói: “Tiếp theo là khám phụ khoa.”
Tô Nhuyễn sững người: “Cái này thì thôi, đổi cái khác.”
Lộc Minh Sâm cương quyết nói: “Không được, đều kiểm tra một lần.”
Tô Nhuyễn khẽ hừ một tiếng, cười như không cười nhìn anh: “Thật ra em thì không sao, chỉ sợ đến lúc đó anh lại phiền toái thôi.”
Hiển nhiên là Lộc Minh Sâm chưa hiểu ra vấn đề, Tô Nhuyễn không giải thích thêm, cầm lấy phiếu kiểm tra sức khỏe của mình: “Em đi siêu âm trước, anh có thể tới phòng phụ khoa hỏi một chút, khám phụ khoa là khám thế nào, nội dung kiểm tra là gì.”
Đợi Tô Nhuyễn ra khỏi phòng siêu âm, Lộc Minh Sâm đã dựa vào ven tường chờ cô, chỉ là mắt rũ xuống không dám nhìn thẳng.
Tô Nhuyễn cầm phiếu kiểm tra sức khoẻ đi về phía phòng khám phụ khoa, Lộc Minh Sâm vội vàng ngăn cô lại: “Đi đâu thế?”
Tô Nhuyễn thấy tai anh đỏ lên, không nhịn được trêu chọc: “Đi khám phụ khoa.” Nói xong cô đi thẳng về bên đó.
Lộc Minh Sâm có chút lưỡng lự, ngăn cô lại: “Không kiểm tra cái này.”
Tô Nhuyễn giả vờ muốn qua đó: “Tới cũng tới rồi, vẫn nên khám xem sao.”
Nhìn biểu cảm khiêu khích của Tô Nhuyễn, Lộc Minh Sâm không nhịn được vòng tay quắp chặt cổ, nghiến răng vò loạn tóc cô: “Muốn kiểm tra như vậy, sang năm tới kiểm tra.”
“Tóc em!” Tô Nhuyễn gạt tay anh ra, nổi giận: “Anh mơ đẹp cái gì thế?”
Ở quầy trực ban, y tá trẻ đã làm việc gần một năm nhìn hai người cãi nhau ầm ĩ cách đó không xa, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi: “Chị Đan, trước đây không phải chị lừa em chứ, chị chắc chắn đoàn trưởng Lộc không gần nữ sắc? Không hiểu phong tình?”
Chị Đan cũng mang vẻ mặt mộng ảo như đi vào cõi thần tiên: “Trước đây không phải em tự mình nhìn thấy sao?”
Y tá Mễ nghiêng người qua: “Hừ, anh ta à, vạn tuế ra hoa thôi, thông suốt rồi. Hại tôi bị người ta cười nhạo.” Thiệt cho cô trước có còn khăng khăng nói Lộc Minh Sâm sẽ cô độc cả đời.
Chị Đan đang định trêu chọc cô ấy, thì nghe thấy một giọng nói yếu ớt từ trên lầu truyền đến: “Ai vạn tuế ra hoa?”
Y tá Mễ và chị Đan liếc nhau, ngẩng đầu nhìn về phía cửa thang lầu, có một cô gái xinh đẹp yêu kiều đang đứng ở đó.”
Chị Đan cười ha hả nhìn người tới: “Đoàn trưởng Lộc đó, trước kia lạnh lùng biết bao, bây giờ lại dính vợ như sam.”
Y tá Mễ cũng cười: “Tôi vừa đi ngang qua khoa xét nghiệm, nghe người ta nói khi Tô Nhuyễn lấy máu, đoàn trưởng Lộc còn bịt kín mắt người ta lại, ôm vào lòng, như đối với trẻ con vậy.”
Thiếu nữ kia nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi: “Không phải anh Minh Sâm vẫn luôn dịu dàng săn sóc như vậy sao?”
Nhìn biểu cảm của ba người, cô ta hé môi cười: “Có lẽ là mọi người không biết, thật ra anh ấy chị chậm nhiệt, người không quen biết anh ấy sẽ cảm thấy xa cách mà thôi, sau khi thân quen anh ấy rất dịu dàng.”
Lời nói và ngữ điệu này, ai không biết còn tưởng rằng cô ta là người nào đó của Lộc Minh Sâm…
Y tá Mễ lạnh nhạt nói: “Chúng tôi biết đâu, cũng không cần làm thân với anh ấy, bây giờ nhìn anh ấy đối xử với vợ mình mới biết.”
“Phải không?” Sắc mặt thiếu nữ kia không thay đổi, đi thẳng xuống lầu, nhìn về phía ba người vừa mới nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-338-bach-kha-han.html.]
Vân Chi
Chị Đan vội vàng ngó qua, Tô Nhuyễn đã vào phòng khám, chỉ có Lộc Minh Sâm ngồi ghế bên ngoài chờ đợi.
Y tá Mễ sốt ruột: “Phải tìm cơ hội nhắc nhở Tô Nhuyễn một chút mới được, con nhóc này hơi phiền phức.”
Chị Đan cũng thở dài.
Y tá trẻ nghi hoặc hỏi: “Người đó là ai?”
Y tá Mễ nói: “Bạch Khả Hân.”
Y tá trẻ ngẫm nghĩ một lát mới nhớ ra: “Chính là con gái của sư trưởng Bạch vẫn luôn theo đuổi đoàn trưởng Lộc sao?”
“Lâu rồi không nghe thấy tin tức gì, em còn tưởng là tin vịt nữa, sao chưa gặp cô ta lần nào?”
Chị Đan nói: “Năm trước vừa mổ tim, xuôi nam an dưỡng hơn nửa năm.”
Nghĩ đến giọng điệu Bạch Khả Hân vừa nói trước đó, y tá trẻ nghi hoặc: “Đoàn trưởng Lộc đối xử với cô ta rất tốt sao?”
Sắc mặt chị Đan có chút vi diệu: “Là dịu dàng hơn so với người khác một chút, vì âm thanh hơi lớn là cô ta té xỉu rồi, cho nên chị đoán khả năng là anh ấy cảm thấy đưa cô ta đến bệnh viện càng phiền hơn.”
Y tá trẻ:…
Tô Nhuyễn cũng không ngờ, nhanh như vậy đã chạm mặt bạn gái tin đồn của Lộc Minh Sâm.
Cô làm xong điện tâm đồ ra ngoài, liền nhìn thấy Lộc Minh Sâm đứng dựa vào ven tường, đang cúi đầu nói chuyện với một cô gái trẻ tuổi rất xinh đẹp.
Cô gái kia mũi quỳnh mắt hạnh, làn da tái nhợt ốm yếu, dáng người mảnh mai trong chiếc áo hoodie màu xám nhạt, mang tới cảm giác như có thể mọc cánh thành tiên bất cứ lúc nào, khiến người ta không nhịn được sinh lòng thương tiếc.
Cô ta ngửa đầu nói chuyện với Lộc Minh Sâm, cả khuôn mặt đều đang sáng lên.
Sắc mặt Lộc Minh Sâm cũng rất ôn hòa: “Xem ra khí hậu phương nam không tồi, lần này khỏi hoàn toàn rồi chứ?”
Cô gái kia dịu dàng cười nói: “Ừ, chỉ cần không bị kích thích, tĩnh dưỡng thêm hai năm là có thể giống người bình thường.”
“Chúc mừng.”
Anh nói xong hình như cô gái kia còn muốn nói gì đó, nhưng để ý thấy Tô Nhuyễn đã ra ngoài, Lộc Minh Sâm lập tức đi thẳng về phía Tô Nhuyễn: “Xong rồi à?”
Tô Nhuyễn mỉm cười: “Xong rồi.”
Lộc Minh Sâm nhận phiếu kiểm tra sức khỏe của cô: “Vậy đi thôi.”
Sau đó chào tạm biệt cô gái kia: “Chúng tôi đi trước.”
Cuối cùng cô gái nhỏ kia cũng nhăn mày lại: “Anh Minh Sâm?”
Xưng hô này….