Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 330: Biết quản lý tài chính rồi

Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:45:21
Lượt xem: 534

Không biết qua bao lâu, sắc trời dần tối, Lộc Minh Sâm lẳng lặng ôm cô, nói: “Muốn tắm không? Anh đun nước cho em nhé.”

Tắm rửa xong là có thể nghỉ ngơi.

Ai ngờ Tô Nhuyễn lại đứng dậy: “Em phải về trường học.”

Lộc Minh Sâm khiếp sợ: “Bây giờ?” Không khí tốt như vậy, trái tim cô gái này làm bằng sắt đá sao?

Tô Nhuyễn nói: “Tuy rằng ngày thường trường học không hạn chế ra ngoài, nhưng năm đầu không cho phép sinh viên ngủ ngoài trường, sẽ kiểm tra.”

Thấy Lộc Minh Sâm cứng đờ, Tô Nhuyễn nhướng mày: “Thất sách chưa? Muốn lấy lại sổ tiết kiệm không?”

Vậy mà Lộc Minh Sâm lại thật sự vươn tay ra: “Dù sao vẫn chưa tìm được người, đến kỳ nghỉ đông lại đưa em.”

Tô Nhuyễn giả vờ định đưa sổ tiết kiệm lại cho anh, quả nhiên Lộc Minh Sâm lập tức rụt tay: “Được rồi, đến kỳ nghỉ đông lại cho em một quyển khác.”

Tô Nhuyễn sửng sốt: “Vẫn còn?”

Lộc Minh Sâm nói: “Bán được tổng cộng mười vạn, số còn lại anh đã nhờ người mua cổ phiếu giúp anh rồi.”

Tô Nhuyễn bị chọc cười: “Người này thế mà biết quản lý tài chính rồi.”

Có điều anh làm vậy thật ra là đúng, Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ một lát, lại đưa sổ tiết kiệm cho anh: “Số tiền này anh cũng mua đi.”

“Dù sao tạm thời vẫn chưa dùng đến, để chỗ em cũng không tác dụng gì, thà lấy ra kiếm một khoản còn hơn.”

Từ năm nay đến tháng hai năm sau, không có quy định hạn chế mức tăng trần, chính là cơ hội đầu tư chứng khoán ngàn năm có một, đợi đến giữa tháng năm năm sau, muốn mua cổ phiếu phải có giấy chứng nhận, rút thăm gì đó, lúc ấy mới phiền phức.

Nghe cô nói vậy, Lộc Minh Sâm không rối rắm nữa, nhận lấy quyển sổ tiết kiệm, định ngày mai sẽ gửi tiền qua cho Đinh Lâu.

Hiện tại anh có cảm giác gấp gáp mơ hồ, trước kia chỉ nghĩ tích cóp tiền trợ cấp của mình, hơn nữa thi thoảng còn có tiền tưởng, là có thể có cuộc sống không tệ rồi. Nhưng sau khi nghe Tô Thanh Thanh nói về cuộc sống của Tô Nhuyễn đời trước, anh cảm thấy muốn chăm sóc tốt cho Tô Nhuyễn, phải có nhiều tiền hơn mới được.

Ít nhất điều kiện vật chất không thể kém hơn đời trước.

Tô Nhuyễn sợ anh xằng bậy: “Bán cá vàng còn được, những thứ khác như đồ cổ gì đó đừng bán lung tung, mấy thử đó càng để càng đáng giá.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-330-biet-quan-ly-tai-chinh-roi.html.]

Lộc Minh Sâm khiêm tốn thụ giáo.

Chuyện tìm người giao cho Lộc Minh Sâm rồi, Tô Nhuyễn chỉ cần xây dựng quy định hình thức nhà xưởng.

Ngày kia, đúng lúc là thứ bảy, sáng hôm đó cô mang theo máy may về tứ hợp viện, khi ấy Hoàng Tiểu Thảo đang dùng máy may của dì Phúc làm dây buộc tóc.

Chắc là trước kia cô ấy chưa từng dùng, vẫn mang theo chút dè dặt cẩn thận, nhưng mà đường kim mũi chỉ đã đâu ra đấy.

Dì Phúc khen: “Tiểu Thảo rất khéo tay, lần sau họp chợ chúng ta có thể bán nhiều thêm chút rồi.”

Tô Nhuyễn nhìn mấy cái dây buộc tóc cô ấy dùng máy may làm ra, nói: “Không thành vấn đề, hôm nay chúng ta ký hợp đồng, coi như chính thức nhận việc.”

Hoàng Tiểu Thảo vô cùng kích động, cô ấy làm nông cả đời, đây là lần đầu tiên làm “Công nhân”, nhưng mà cô ấy không biết chữ.

May mà hợp đồng Tô Nhuyễn viết ra không có gì phức tạp, cô đọc cho cô ấy một lần, trọng điểm đương nhiên là tiền lương và nội dung công việc của Hoảng Tiểu Thảo.

“Bao ăn ở, nên tiền lương sẽ hơi thấp, mỗi tháng ba mươi đồng, phải làm được một ngàn chiếc dây buộc tóc. Sau một ngàn chiếc, mỗi chiếc đơn giản sẽ tính thêm hai phân tiền, chiếc phức tạp ba phân tiền…” Phía sau còn có vòng tay, hoa tai, lắc tay lắc chân, dây buộc tóc thiếu nhi, kẹp tóc và một vài vật trang sức nhỏ linh tinh nữa, đều là mấy thứ tối hôm qua cô sửa sang lại, căn cứ vào mức độ khó dễ để tính tiền công.

Có điều mấy thứ đó chưa cần gấp, đợi sau này tìm được người rồi nói sau.

Vân Chi

Về phương diện tiền lương, Tô Nhuyễn không cho thêm bất kỳ ưu đãi nào, hoàn toàn dựa theo giá trị thị trường.

Đây là khóa học cực kỳ quan trọng đời trước nhà họ Hoắc dạy cho cô, trong chuyện công việc, không quan tâm tới bạn bè thân thích, cha ruột mẹ ruột cũng phải xử sự theo phép công, muốn trợ cấp thêm thì lén lút làm, nếu không sẽ khiến toàn bộ công ty rối loạn.

Có điều Hoàng Tiểu Thảo đã vô cùng thỏa mãn, dưới sự giúp đỡ của dì Phúc, cô ấy bấm đầu ngón tay tính toán một lúc lâu, phát hiện ra chỉ cần chăm chỉ cần mẫn một chút, là mỗi tháng có thể kiếm hơn ba trăm đồng rồi, còn gần gấp đôi tiền trợ cấp của Triệu Lôi trước kia.

Cô ấy kích động đỏ mặt, nói: “Em sẽ làm việc chăm chỉ!”

Tô Nhuyễn bật cười: “Ở đây còn một phần hợp đồng bán thời gian nữa.”

“Có thể đưa cho Triệu Lôi nhà cô, tạm thời không có lương, chỉ tính theo sản phẩm.”

Dây buộc tóc có Hoàng Tiểu Thảo là đủ rồi, nhưng những thứ khác vẫn phải làm một chút, hoa tai vòng cổ Tô Nhuyễn định tự mình làm, còn lắc tay gì đó có thể giao cho Triệu Lôi.

Hiện giờ Triệu Lôi chủ yếu chỉ dưỡng thương chân, những vết thương khác đều không lớn, Tô Nhuyễn chưa quên anh ta có một đôi tay khéo léo, có thể sử dụng, cũng tránh cho anh ta suy nghĩ miên man trong lúc dưỡng bệnh.

Loading...