Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 328: Kế hoạch diễn ra không theo ý

Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:45:18
Lượt xem: 569

Sau kỳ quân sự, trường học bắt đầu chính thức khai giảng.

Có điều chương trình học đại học không dày đặc như chương trình cấp ba, tranh thủ buổi chiều không có tiết học Tô Nhuyễn đi thăm Hoàng Tiểu Thảo, kết quả từ thăm biến thành dẫn người xuất viện.

Dẫn người về rồi Tô Nhuyễn lại không yên tâm, trùng hợp buổi sáng hôm nay chỉ có một tiết, nên về nhà xem sao, thuận tiện ra chợ bán số dây buộc tóc dì Phúc làm được.

Sở dĩ cô sắp xếp thời gian như vậy, là vì không muốn về nhà cuối tuần, sợ gặp phải Lộc Minh Sâm.

Không ngờ vẫn bị anh tóm được.

Ngẫm nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra vì sao không phải cuối tuần anh lại có thể tùy ý ra khỏi trường học, cô đoán: “Anh làm trái kỷ luật à? Hay có nhiệm vụ?”

Lộc Minh Sâm vươn tay cầm quyển sổ nhỏ của cô lên, vừa xem vừa nói: “Đoán trúng rồi, đúng là có nhiệm vụ.”

Sau đó anh nhìn cô cười: “Nhiệm vụ theo đuổi vợ.”

Tô Nhuyễn không nhịn được lườm anh một cái.

Lúc này Lộc Minh Sâm mới giải thích: “Quy định sinh viên đại học quốc phòng không thể tùy ý ra khỏi trường học chỉ áp dụng cho sinh viên chính quy, bọn anh là nghiên cứu sinh, không bị hạn chế.”

Tô Nhuyễn trợn tròn mắt, vậy chẳng phải chỉ cần Lộc Minh Sâm muốn là có thể ra ngoài bất cứ lúc nào sao?

Nhìn biểu cảm trên mặt cô, Lộc Minh Sâm đắc ý nhướng mày: “Thất sách chưa.”

“Cho nên mới có câu, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, chuyện tương lai ai có thể nói trước được, em phải học cách tiếp thu.”

Tô Nhuyễn hừ một tiếng, khinh bỉ: “Người muốn làm hòa thượng suốt ngày nghĩ một ngày nào đó trong tương lai mình sẽ hy sinh, không có tư cách nói em!”

Lộc Minh Sâm nghẹn họng.

Tô Nhuyễn lấy lại quyển vợ, cúi đầu tiếp tục viết viết vẽ vẽ.

Lộc Minh Sâm gác cằm lên bàn, nhìn cô lẩm bẩm: “Vậy nghe lời em không phải đúng sao? Chính em giúp anh sửa lại, bây giờ em hoàn tục theo lời em rồi, em lại bắt anh làm hòa thường tiếp, em bắt nạt anh hả?” Câu cuối cùng anh nói ra với ngữ điệu vô cùng ấm ức.

Lần này đến phiên Tô Nhuyễn nghẹn họng.

Lộc Minh Sâm thấy chuyển biến tốt lập tức thu tay, ánh mắt thăm dò nhìn Tô Nhuyễn viết viết xóa xóa trên quyển sổ, nói tới chuyện chính sự: “Cần người à?”

Tô Nhuyễn gật đầu, vốn dĩ cô định tìm Triệu Lôi, nhưng cô thật sự sợ Lộc Minh Sâm lại tiếp tục ra vẻ ấm ức với mình, cô nói thẳng: “Anh có chiến hữu đáng tin không? Đầu óc linh hoạt, biết ăn nói, còn quá phụ của chiến hữu, chỉ cần tay chân khéo léo là được, có thì giới thiệu cho em, người trước chỉ cần một là đủ, người sau một hai người đều được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-328-ke-hoach-dien-ra-khong-theo-y.html.]

Cô nói qua với anh thời gian làm việc và chính sách đãi ngộ: “Chỉ cần làm việc nghiêm túc, một tháng kiếm hai ba trăm không thành vấn đề, nếu làm tốt, còn có thể kiếm được nhiều hơn.”

Ban đầu khi mở xưởng, mục đích của Tô Nhuyễn là cho Hoàng Tiểu Thảo và Triệu Lôi một phần công việc ân ổn, cũng tìm người làm bạn với dì Phúc.

Có điều bây giờ đã mở ra rồi, cần phải duy trì giúp nó vận hành tốt. Hiện tại xem ra trong một năm tới dựa vào họp chợ bán hàng chắc hẳn không có vấn đề gì lớn.

Nhưng một năm sau, chắc chắn thị trường xung quanh sẽ tương đối bão hòa, đối thủ cạnh tranh cũng sẽ xuất hiện, đến lúc đó lượng tiêu thụ sẽ giảm xuống, thu nhập của Hoàng Tiểu Thảo và Triệu Lôi tất nhiên sẽ co lại.

Hơn nữa, Hoàng Tiểu Thảo là thai phụ, không thể làm việc toàn thời gian, cho nên cần phải gia tăng chủng loại đồ trang sức, tăng sản lượng, và mở rộng con đường tiêu thụ, hiện tại có thể tìm trước một hai công nhân khéo tay và một nhân viên tiêu thụ biết ăn nói, bắt đầu bồi dưỡng.

Đúng lúc cô cũng đang chuẩn bị bắt tay vào giải quyết chuyện quân nhân xuất ngũ, nên dứt khoát coi đây là hạng mục đầu tiên.

Hình như nghĩ tới điều gì đó, Lộc Minh Sâm hỏi: “Em có người nào chưa?”

Tô Nhuyễn sửng sốt, không rõ ý của anh.

Lộc Minh Sâm nói: “Đời trước có phải em đã từng làm chuyện tương tự không? Có người đáng tin cậy chưa?”

Có thật ra là có, nhưng mà...

“Anh cứ tìm người theo cách của anh đi, đời trước khi em bắt đầu giải quyết những việc này đã là năm chín mươi tám, thời gian chênh lệch có nhiều biến số, không phải chuyện quan trọng liên quan đến tính mạng, đừng tùy tiện thay đổi thì tốt hơn.”

Lộc Minh Sâm gật đầu: “Vậy khi nào em cần?”

Vân Chi

Tô Nhuyễn nói: “Tìm trong vòng ba tháng là được, chậm rãi tìm, nhưng nhất định phải đáng tin cậy, có năng lực.”

Dù sao bây giờ xưởng nhỏ của cô vẫn chưa phải công ty chính thức, công nhân và cô cũng không có quan hệ thân thiết gì, nhân phẩm quyết định rất lớn tới thành quả lao động.

Nghĩ như vậy, nếu thật sự muốn mở rộng xưởng nhỏ cái gì cũng không có này, hạn chế vẫn rất lớn. Cô phải mau chóng lên kế hoạch thành lập công ty, xây dựng quy định về lao động và thù lao cho nhân viên mới được.

Đợi cuối năm nhận được tiền từ công trình bao thầu kia, trước tiên đăng ký một công ty, đăng ký công ty trong niên đại này không giống đời sau, phải đăng ký số vốn thực có, ít nhất cũng phải hai vạn tệ.

Tô Nhuyễn không nhịn được thở dài. Trước đó còn nói phải tích cóp tiền mua nhà, đợi đăng ký công ty xong, khả năng còn phải thuê xưởng, mua thiết bị… Đâu thể biến tứ hợp viện nhà người ta thành nhà xưởng của mình…

Cô cảm thấy trong vòng hai ba năm, khả năng sẽ không mua được nhà.

Không đúng, Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái, dù có nhà riêng của mình, với tình trạng hiện tại của gã này, sợ là cô vẫn không được thanh tĩnh như cũ.

Tô Nhuyễn đau đầu xoa huyệt thái dương, từ khi tới thành phố Yến, hình như không một kế hoạch nào của cô diễn ra theo đúng ý mình…

Loading...