Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 324: Tô Nhuyễn đời trước trong mắt Tô Thanh Thanh (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:45:12
Lượt xem: 639
Lộc Minh Sâm hỏi tiếp: “Nhà họ Lộc xảy ra chuyện lớn gì?”
“Chính là bác Cả Lộc và chú Ba mất việc, sau đó ông nội anh bị bệnh, nằm liệt trên giường, chưa tới tháng chạp đã qua đời…”
“Lộc Minh Quân thì sao? Ông nội tôi chết, cậu ta có về không?”
“Đương nhiên anh ấy có về rồi, chỉ là không đuổi kịp, khi về ông cụ đã nhắm mắt, còn khóc to một trận, nói ông cụ thương anh ấy nhất, chị tại anh ấy ở quân khu Tây Bắc xa xôi…”
Nói tới chuyện nhà họ Lộc, rõ ràng Tô Thanh Thanh nói rất thông thuận, còn lơ đãng tiết lộ nhiều chuyện bí ẩn, hiển nhiên cô ta vô cùng thân thuộc.
Kết hợp với hiểu biết của mình, Lộc Minh Sâm có thể đoán được đại khái chân tướng.
Đời trước chắc hẳn Tô Thanh Thanh coi trọng gia thế nhà họ Lộc, nên cướp hôn sự giữa anh từ tay Tô Nhuyễn. Tô Văn Sơn sợ Tô Nhuyễn tính tình bướng bỉnh không khống chế nổi, lại nóng lòng dựa vào nhà họ Lộc để thăng chức, đã thuận thế đáp ứng, để Tô Thanh Thanh gả vào nhà họ Lộc, còn Tô Nhuyễn thì theo yêu cầu của Lộc Trường Hà, bị thu xếp mau chóng gả chồng.
Khi đó không có Lý Nhược Lan, chỗ dựa duy nhất của Tô Nhuyễn chính là Tô Văn Sơn, nên đã ngây thơ mờ mịt tùy ý người trong nhà sắp xếp, gả cho Hoắc Hướng Dương nhìn qua điều kiện mọi mặt đều không tệ lắm.
Còn chuyện Tô Thanh Thanh nói Hoắc Hướng Dương chung tình có bản lĩnh gì đó, Lộc Minh Sâm âm thầm khinh bỉ. Anh càng nghiêng về phía những sản nghiệp đó đều do Tô Nhuyễn gây dựng, nên cô mới có thể nắm chắc quyền tài chính, khống chế được Hoắc Hướng Dương.
Có phải yêu không Lộc Minh Sâm không chắc chắn, nhưng mục đích cuối cùng tuyệt đối là không muốn Hoắc Hướng Dương khiến cô mất mặt.
Còn Tô Thanh Thanh, chắc là gả cho Lộc Minh Quân, bởi vì không có khả năng anh sẽ thích cô ta, mà Lộc Minh Quân từ nhỏ đã thích tranh đoạt với anh, cho nên khi Tô Thanh Thanh dây dưa, Lộc Minh Quân nhúng tay vào, cuối cùng Tô Thanh Thanh đi theo Lộc Minh Quân đến Tây Bắc.
Cho nên hiểu biết của Tô Thanh Thanh về Tô Nhuyễn, đều là qua miệng họ hàng thân thích. Với tính cách hiếu thắng của mình, sao Tô Nhuyễn có thể đứng trước mặt đám người nhà họ Tô nói, cuộc sống của mình không tốt?
Cho nên Tô Thanh Thanh chỉ thấy Tô Nhuyễn phong cảnh vô hạn, thật ra căn bản không hiểu rõ cuộc sống thực tế của cô ấy.
Nghĩ đến đây, Lộc Minh Sâm cảm thấy chắc là không lấy được tin tức nào có giá trị từ chỗ Tô Thanh Thanh, anh hỏi câu cuối cùng: “Cô ấy c.h.ế.t thế nào?”
“Bệnh chết.” Tô Thanh Thanh mở miệng: “Nghe nói là quá mệt mỏi, bị ung thư phối, khi đó chị ấy mới tìm được mẹ mình.”
“Đúng rồi, khi đó nhà họ Ngôn cũng vô cùng lắm tiền, có tập đoàn riêng, cho nên tôi đoán, sau khi nhớ được ký ức đời trước, chị ấy mới đi tìm mẹ ruột trước, không phải chỉ là gả cho anh.”
“Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn chị ấy đều rất hận mẹ ruột, mẹ ruột tới tìm chị ấy đều trốn tránh, sao có thể chủ động đi tìm đối phương?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-324-to-nhuyen-doi-truoc-trong-mat-to-thanh-thanh-2.html.]
Lộc Minh Sâm hỏi: “Cô nói sau khi cô ấy chết, Hoắc Hướng Dương mang hai đứa nhỏ về, sao đó nhà họ Hoắc thế nào?”
“Hai đứa nhỏ kia đúng là con riêng của Hoắc Hướng Dương.” Khi nói tới chuyện này, Tô Thanh Thanh còn cảm thấy Hoắc Hướng Dương đối xử với Tô Nhuyễn thật sự quá tốt: “Gia nghiệp nhà họ Hoắc lớn như vậy phải có người kế thừa chứ, chị gái tôi lại không thể sinh con, nhận nuôi cũng không cho.”
“Còn về nhà họ Hoắc…” Ánh mắt Tô Thanh Thanh d.a.o động một lát, thật ra cô ta cũng không biết sau đó nhà họ Hoắc thế nào, chỉ nghe được Liêu Hồng Mai nói Tô Nhuyễn sắp chết, nhà họ Hoắc mang hai đứa con riêng về.
Lúc cô ta vội vàng chạy tới bệnh viện xem náo nhiệt, thì xảy ra tai nạn xe cộ, tỉnh lại lần nữa đã về năm hai mươi tuổi.
Có điều không cần nghĩ cũng biết: “Đương n hiên là càng ngày càng tốt rồi, không có Tô Nhuyễn, anh Hướng Dương có thể thoải mái triển khai quyền cước, xác nhập các công ty nhỏ thành tập đoàn lớn, vô cùng lợi hại.”
Vân Chi
Lộc Minh Sâm bĩu môi, với tính cách thù dai của Tô Nhuyễn, nếu thật sự để nhà họ Hoắc sống phong cảnh vô hạn như vậy, đời này cô ấy sẽ không bao giờ có thể bình thản đối mặt với bọn họ.
Lộc Minh Sâm nghiêng về phía Tô Nhuyễn đã thống khoái báo thù, nên đời này mới hoàn toàn bỏ qua cho bọn họ.
Hiển nhiên chỗ Tô Thanh Thanh không còn nhiều tin tức hữu dụng, Lộc Minh Sâm nói: “Tôi biết rồi, cô ăn cơm đi.” Dứt lời anh đứng dậy, chuẩn bị ra về.
Tô Thanh Thanh sửng sốt, không ngờ Lộc Minh Sâm chỉ hỏi tin tức về Tô Nhuyễn, không hề quan tâm tin tức về bản thân.
“Anh Lộc, năm chín mươi tám… Anh vẫn nên chú ý một chút.”
Thấy Lộc Minh Sâm dừng động tác, cô ta vội vàng nói: “Tôi không biết anh làm nhiệm vụ gì, nhưng anh hy sinh năm đó, đời này hy vọng anh có thể đề phòng trước.”
“Còn nữa, nếu như anh có tiền bây giờ có thể đi mua chút cổ phiếu, tuy rằng hiện tại mua đã hơi muộn, nhưng đến tháng hai năm sau, vẫn có thể tăng lên bốn năm lần.”
“Nếu anh không tiện đi, đúng lúc anh Hướng Dương đang ở phía nam, anh ấy có thể tiện đường mua giúp anh một chút.”
Nói tới đây, cô ta lại ảo não: “Đáng tiếc giấc mơ của tôi quá vụn vặt, có một số việc phải gần tới mới có thể mơ rõ ràng, gần đây chỉ có thể mơ thấy cổ phiếu thành phố Thân sẽ tăng giá, sau này khả năng phải gần tới thời điểm mới có thể mơ thấy chuyện khác.”
“Nếu lại mơ thấy gì, tôi sẽ nói cho anh.”
Chuyện về Tô Nhuyễn có thể mơ thấy tận hai mươi năm sau, về cổ phiếu lại chỉ có thể mơ thấy vài tháng tới, Lộc Minh Sâm cười nhạo, cô ta định liên hệ trường kỳ sao?
Thấy anh tỏ vẻ khinh thường, Tô Thanh Thanh vội nói: “Anh đừng hiểu lầm, tôi nói cho anh chỉ vì kính trọng anh.”
“Qua giấc mơ của mình tôi biết được một vài sự tích về anh, cảm thấy người như anh không nên sống cuộc sống tầm thường. Dù sao chúng tôi có được cuộc sống yên ổn hiện tại, đều dựa vào các anh mang theo gánh nặng đi trước.” Nói tới đây, tròng mắt cô ta lại xoay chuyển: “Phải rồi, cuối đời chị gái tôi có một chút bối cảnh quân đội, tôi đoán đại khái có quan hệ với anh, anh hy sinh, lại không liên lạc với nhà họ Lộc, chị ấy là đồng hương cũng coi như người thân của anh…”