Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 318: Đừng quyến rũ anh nữa
Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:42:15
Lượt xem: 461
Tô Nhuyễn sửng sốt, giọng nói đó vậy mà lại là Trương Thi Thi, người này đúng là nhàn quá hóa rồ rồi.
Khả năng đã xác nhận người kia không phải Tô Nhuyễn, Trương Thi Thi lại đi về phía bọn họ. Tô Nhuyễn hơi căng thẳng, giữa trưa nay hai bên gần như đã xé rách mặt với nhau, nếu để Trương Thi Thi phát hiện, sợ là sẽ phiền toái.
Nhìn biểu cảm của cô, Lộc Minh Sâm nhỏ giọng cười, nói: “Sợ vậy à?” Nói xong cũng không đợi Tô Nhuyễn trả lời, anh đã cúi người tới gần.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp bên mặt, Tô Nhuyễn giơ tay đẩy n.g.ự.c anh ra theo bản năng, cả người Lộc Minh Sâm cứng đờ, lần này lại không lui về phía sau, ngược lại, bàn tay đang lót sau lưng Tô Nhuyễn dùng sức kéo cô về phía mình.
Tô Nhuyễn trợn tròn mắt, lại không dám phát ra âm thanh, Lộc Minh Sâm ấn cô vào lòng, Tô Nhuyễn để tay trên n.g.ự.c anh, có thể cảm nhận rõ ràng tiếng tim đập trong lồng ngực. Anh nhỏ giọng nói: “Yên tâm, không được em đồng ý, sẽ không tùy tiện chạm vào em.”
Sau đó chiếc ô lớn che lại khoảng trời bên trong, bầu không khí đông đặc lại vì tư thế của anh.
Trương Thi Thi đến gần, lại sử dụng chiêu cũ, gọi to hai tiếng, âm thanh thật sự rất gần, Tô Nhuyễn lại không có tâm tư nào căng thẳng, vì hơi thở ấm áp nóng rực phả vào cổ đã khiến đầu óc cô trống rỗng…
Tuy rằng da mặt Trương Thi Thi dày thật, nhưng dù sao vẫn là con gái còn trẻ tuổi, không dám bước đến xác nhận, chỉ chần chừ một lát rồi rời đi.
Nghe thấy bước chân xa dần, Tô Nhuyễn vội vàng vươn tay định đẩy Lộc Minh Sâm ra, Lộc Minh Sâm lại không nhúc nhích, chỉ nhỏ giọng nói: “Cô ta chưa đi.”
Anh mở miệng hơi ấm lập thức phun lên mặt và bên gáy Tô Nhuyễn, khiến cô không khỏi nuốt nước miếng, nghiêng đầu tận lực tránh đi hơi thở của anh.
Lộc Minh Sâm nhìn xương quai xanh và cần cổ tinh tế gần trong gang tấc, hai mắt u ám, chỉ cần anh cúi xuống một chút nữa thôi, là có thể nhấm nháp mỹ vị khiến anh ngày đêm tơ tưởng rồi…
Lại cảm nhận được nguy cơ quen thuộc, Tô Nhuyễn lập tức quay đầu lại, đập vào mắt cô là hầu kết lăn lộn và ánh mắt như muốn ăn thịt người của Lộc Minh Sâm, khiến cô sợ tới mức vội vàng vươn tay che cổ mình lại, cảnh giác nhìn anh.
Lộc Minh Sâm cũng nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu sau đột nhiên ôm lấy eo cô đổi hướng, chính anh dựa vào thân cây, để Tô Nhuyễn dựa vào n.g.ự.c mình, giọng nói khàn khàn: “Đừng quyến rũ anh.”
Thấy “Ác nhân cáo trạng trước”, Tô Nhuyễn chán nản, đẩy n.g.ự.c anh định thoát ra, lại bị anh ép trở lại, anh còn đúng lý hợp tình nói cô: “Đã nói đừng quyến rũ anh rồi, còn chạm vào anh, anh sẽ không khách sáo đâu.”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-318-dung-quyen-ru-anh-nua.html.]
Lúc Lộc Minh Sâm buông Tô Nhuyễn ra, đã là hơn mười phút sau.
Tô Nhuyễn đẩy n.g.ự.c anh đứng dậy, quyển sách vẫn luôn bị cô ôm trong lòng cũng lộ ra, tuy rằng sắc trời đã hơi tối, nhưng Tô Nhuyễn vẫn trông thấy rõ cái tên trên bìa quyển sách.
Chú ý tới ánh mắt cô, Lộc Minh Sâm cười nói: “Không phải em nói ở chung với người học tâm lý tương đối thoải mái sao? Nên anh cũng học một chút.”
Tô Nhuyễn cạn lời, học tập sao? Thà nói là vì muốn chèn ép bác sĩ Ôn, cô còn tin tưởng hơn. A, còn vì giả ngầu hấp dẫn nữ sinh nữa.
Có điều cô không định nói gì, cô vẫn nhớ rõ mục đích hôm nay mình tới nơi này. Cô móc ra hai trăm đồng từ trong túi áo đưa cho Lộc Minh Sâm: “Anh lại tung tin đồn gì thế? Tiền trợ cấp tháng trước anh chưa đưa cho em đâu.”
Lộc Minh Sâm chỉ lấy năm mươi đồng, nghe cô nói thế, anh bật cười: “Em còn nhớ rõ khi nào anh được phát trợ cấp à?”
“Tháng trước anh không về quân khu, chưa lấy tiền trợ cấp, đợi hôm nào quay về lấy rồi sẽ đưa cho em.”
Tô Nhuyễn nghẹn lời: “Em không cần, sau này anh tự giữ đi.”
Vân Chi
Lộc Minh Sâm nói: “Anh tự giữ không hiểu sao lúc nào cũng không có tiền, hay là mỗi khi tiêu khoản gì anh đều báo cáo cho em nhé?”
Nhìn hai mắt anh sáng lên, đột nhiên Tô Nhuyễn khẽ thở dài: “Anh Minh Sâm, cho em chút thời gian đi.”
Lộc Minh Sâm lập tức hỏi: “Cần bao lâu?”
Bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm, Tô Nhuyễn nghi ngờ Lộc Minh Sâm đã nhìn thấu ý nghĩ của cô. Cô rũ mắt, đang nghĩ xem nói bao lâu thì thích hợp, lại nghe thấy anh nói trước: “Được rồi, dù sao cũng là chuyện cả đời, đợi cả đời cũng được.”
Tô Nhuyễn thầm than một tiếng. Người trẻ tuổi có khác, quá ngây thơ rồi, hạn sử dụng của tình yêu không dài như vậy đâu.
Có điều cô cũng biết, khi tình nùng nhất này có nói gì cũng uổng phí, tình cảm đã chiếm thế chủ đạo khiến mọi người thật sự tin rằng hai người sẽ hạnh phúc cả đời, cho nên cô không muốn nói thêm nữa, tất cả giao cho thời gian là được.
Dù sao cũng sắp kết thúc kỳ quân sự rồi, đợi anh quay lại trường học, hai người tách ra không gặp mặt, tình cảm sẽ nhạt đi, rồi biến mất.