Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 305: Thích của cậu quá rẻ mạt

Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:41:56
Lượt xem: 423

Lộc Minh Sâm cảm thấy dáng vẻ đáng khinh của anh ta quá gai mắt, đứng dậy định ra ngoài chờ, đột nhiên bắt được một giọng nói quen tai giữa đám đông ồn ào.

Trương Phong vừa tạm biệt đám nữ sinh kia đang định đuổi theo, lại phát hiện Lộc Minh Sâm đột nhiên đứng bất động: “Làm sao vậy?”

Lộc Minh Sâm nghiêng tai lắng nghe một lát, rất nhanh đã đi đến chiếc ghế dài ở góc trong cùng, sau đó nhìn thấy năm người trẻ tuổi, bốn nam một nữ đang nói chuyện hăng say, một trong số đó chính là Phong Cảnh Diệp.

“Đẹp trai có khác.” Có nam sinh cảm thán: “Nào nào nào, tới đánh cuộc một keo, cược sau kỳ quân sự này, “Phong đại thiếu gia” của chúng ta sẽ được mấy em gái tỏ tình?”

“Tôi cược mười đồng, mười người trở lên.”

“Tỏ tình kiểu này quá mơ hồ, không cách nào phân biệt rõ, chúng ta tính theo số thư tình thu được, tôi cược mười đồng, ít nhất là năm lá.”

“Thiết lập kỳ hạn, sau kỳ quân sự hai tuần, được chứ?”

Đám người kia mồm năm miệng mười thảo luận, Phong Cảnh Diệp không nói gì, chỉ nâng chai bia lên uống, nhìn lên khán đài nghe người ta ca hát.

Đột nhiên nữ sinh kia mở miệng: “Sao tôi nghe người ta nói, cậu đang chủ động theo đuổi đàn em khoa tiếng Anh nhỉ?”

Có người giật mình: “Thật hay giả? Phong Cảnh Diệp cậu ta cũng có ngày chủ động theo đuổi nữ sinh? Chắc chắn là tin vịt.”

Phong Cảnh Diệp lắc lắc chai bia trong tay, cười nói: “Nữ sinh kia rất đặc biệt.”

“A! Có thể khiến “Phong đại thiếu gia” nói ra lời này, xem ra đúng là khó lường thật, khi nào mang đến cho chúng tôi nhìn một cái đây?”

Phong Cảnh Diệp nói: “Cứ từ từ, đợi tôi theo đuổi được rồi nói.”

“Chậc chậc, cậu Phong theo đuổi cơ à, đúng là hiếm thấy đó.”

“Có điều tôi đoán, khả năng cậu ấy chỉ cần chủ động ngoắc ngoắc ngón tay với người ta, người ta đã gấp không chờ nổi nhào vào n.g.ự.c rồi.”

“Vậy chắc sau kỳ quân sự là giải quyết xong nhỉ? Chúng ta tới “Ngọc Hoa Đài” ăn mừng nhé, nghe nói là quán ăn Quảng Đông, đi nếm thử xem sao.”

Phong Cảnh Diệp không nói gì, hiển nhiên cũng rất tự tin sau kỳ quân sự sẽ theo đuổi được người ta.

Nữ sinh kia cười nói: “Vậy có phải chúng ta nên thay đổi nội dung đánh cược hay không? Cược bọn họ có thể ở bên nhau bao lâu?”

Một nam sinh nói: “Tự mình theo đuổi chắc là có thể ở bên nhau lâu chút, tôi cược nửa năm!”

“Chuyện này không liên quan đến chủ động theo đuổi hay không, phải xem hạn sử dụng tình yêu của cậu chủ Phong mới được, tôi cược ba tháng.”

“Tôi cược một năm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-305-thich-cua-cau-qua-re-mat.html.]

Cuối cùng có người nói: “Dù sao cũng là tự mình theo đuổi, vẫn nên tôn trọng thành quả lao động của cậu chủ Phong một chút, tôi cược đến khi tốt nghiệp.”

Đám người không hẹn mà cùng khinh bỉ một tiếng, hiển nhiên không ai tin tưởng.

Trương Phong nhìn sắc mặt Lộc Minh Sâm chuyển sang âm u, hỏi: “Làm sao vậy? Quen mấy người này à?”

Hình như mấy người kia cũng đã cảm nhận được gì đó, Phong Cảnh Diệp quay đầu, vẻ mặt bất ngờ: “Giáo quan Lộc?”

Lộc Minh Sâm lạnh lùng nhìn anh ta.

Ý thức được đối phương đã nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, Phong Cảnh Diệp quay đầu lại liếc mắt ra hiệu với mấy người bạn của mình. Nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận lại cảm thấy hình như không có vấn đề gì, anh ta giải thích: “Bọn họ đang đùa thôi.”

“Lôi cô gái cậu thích ra đùa à?” Lộc Minh Sâm cười nhạo: “Là bọn họ đang khinh thường cậu, hay là thứ cậu gọi là thích căn bản không đáng được người ta tôn trọng?”

Phong Cảnh Diệp nhíu mày: “Vì bọn họ chưa quen biết Tô Nhuyễn mà thôi.”

Lộc Minh Sâm lười nhiều lời với anh ta, chỉ cảnh cáo: “Cách xa Tô Nhuyễn chút.”

“Chuyện này sợ là không được.” Phong Cảnh Diệp cũng hơi tức giận: “Dù hai người quen biết, cũng không có lập trường can thiệp vào cuộc sống tình cảm của cô ấy, đúng không?”

Vân Chi

“Nếu ngài lo lắng tôi thương tổn cô ấy, thật ra không cần thiết, tôi nghiêm túc.”

Lộc Minh Sâm rũ mắt nhìn đối phương: “Vậy nghiêm túc của cậu cũng quá rẻ mạt rồi.”

Dứt lời anh xoay người rời đi, không thèm để ý đến đối phương.

Phong Cảnh Diệp ngây người một lát, vô thức đuổi theo hai người kia, lại phát hiện ra hình như mình đuổi kịp cũng không có gì để nói.

Nữ sinh kia nghi hoặc: “Ai thế? Quen nữ sinh cậu định theo đuổi à?”

Cô ta nhìn sắc mặt Phong Cảnh Diệp, cười trêu chọc: “Không phải cậu sợ anh ta mách lẻo chứ?”

Thấy Phong Cảnh Diệp nhíu mày, cô ta lại cười nói: “Chúng ta chưa nói gì quá đáng, có gì phải lo lắng? Đến lúc đó cậu giải thích một chút không phải được rồi sao? Con gái yêu vào sẽ không tùy tiện tin lời người khác đâu.”

“Nếu thật sự so đo chỉ vì chuyện này, như vậy lòng dạ cũng quá hẹp hòi rồi.”

Nghĩ tới lời Lộc Minh Sâm vừa nói, không hiểu sao Phong Cảnh Diệp có chút khó chịu: “Cậu còn chưa gặp cô ấy lần nào, sao biết cô ấy lòng dạ hẹp hòi? Hay là cậu cảm thấy ánh mắt tôi không tốt?”

Nữ sinh kia vẫn đang sửng sốt, Phong Cảnh Diệp đã đứng dậy đột ngột, không còn hứng thú nữa: “Tôi đi trước đây, không chơi nữa.”

Bỏ lại đám bạn anh ta hai mặt nhìn nhau.

Loading...