Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 300: Mắt huấn luyện viên có vấn đề (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-08 18:41:49
Lượt xem: 414
Mãi cho tới ngày tập quân sự cuối cùng, Tô Nhuyễn vẫn chưa có cách nào bình phục cảm xúc, nghe người xung quanh không ngừng nhắc tới anh, nói có nữ sinh khoa khác đã chuẩn bị theo đuổi anh linh tinh, lòng Tô Nhuyễn rối bời, còn loạn hơn lần trước ở trong khu tập thể gia đình quân nhân.
Không thể tiếp tục như vậy! Tô Nhuyễn cảm thấy bản thân phải làm rõ mọi chuyện.
Trước đây đối mặt với thái độ xa cách của cô rõ ràng anh đã phối hợp, cô cho rằng hai người sẽ ăn ý lui về quan hệ hợp tác, hơn nữa chuyện này không hề khó.
Anh ở bộ đội, không ra ngoài được. Thậm chí lễ tết kỳ nghỉ đều có thể dùng lý do bận làm nhiệm vụ không gặp mặt, cứ như vậy một hai năm, tình cảm cũng dần dần phai nhạt, khi gặp lại sẽ thoải mái như bạn bè bình thường.
Nhưng một loạt thao tác của anh từ khi khai giảng khiến Tô Nhuyễn thật sự không thể nghĩ ra, có điều cô dám khẳng định, nếu anh còn tiếp tục như vậy, hai người bọn họ không ai có kết quả tốt.
Vân Chi
Tô Nhuyễn làm việc không thích dây dưa lằng nhằng, nếu không thể ngầm hiểu vậy thì nói rõ, tóm lại cô không thích trạng thái nhão nhão dính dính kiểu này.
Nên nói rõ thế nào? Nói thế nào mới khiến cả hai người đều không xấu hổ? Tô Nhuyễn nằm trên giường suy nghĩ cả đêm, sáng hôm sau thức dậy dầu óc mơ màng, lại vẫn không nghĩ ra được biện pháp nào như cũ.
Chuyện vạch rõ giới hạn này căn bản không có khả năng không xấu hổ. Tô Nhuyễn càng nghĩ càng giận, rõ ràng cứ ngầm hiểu với nhau là được, thế mà cái gã Lộc Minh Sâm kia lại xằng bậy một hồi, anh không định yêu đương kết hôn chân chính, rốt cuộc cố ý quyến rũ cô làm gì?
Khi tới phòng vệ sinh còn phát hiện ra chu kỳ tới, có lẽ vì khoảng thời gian này luôn vận động kịch liệt, chu kỳ lần này của cô không thoải mái lắm.
Bữa sáng cô định ăn bánh nướng, kết quả hôm nay nhà ăn không có món đó. Tô Nhuyễn cảm giác buồn bực không thôi, cảm thấy hôm nay mọi việc đều không thuận, miễn cưỡng uống hết bát cháo rồi buông bát đũa.
“Hôm nay trời nắng quá nhỉ.” Triệu Yến Yến vừa kéo vành mũ bộ đội vừa kêu rên: “Ông trời ơi, có thể cho chúng con một ngày đầy mây không? Hay mưa cũng được, còn hơn nắng chang chang thế này!”
Đáng tiếc ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của cô ấy, càng ngày trời càng oi bức hơn.
Tâm trạng không vui, thân thể không thoải mái, trời còn nắng nóng, lại nhìn Lộc Minh Sâm vui vẻ thooải mái chắp tay sau lưng đi tới, Tô Nhuyễn thật sự không vừa mắt, dứt khoát làm ngơ, cũng coi như hoàn toàn không quen biết anh.
Nhưng hôm nay người này còn luôn lắc lư trước mặt cô, lúc luyện tập đá chân anh lại lần nữa dùng chiêu cũ, cột cây lau nhà kia giúp cô có điểm tựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-300-mat-huan-luyen-vien-co-van-de-1.html.]
Tô Nhuyễn trực tiếp dùng sức éo xuống, cán chổi đập xuống đất kêu vang một tiếng, hai mắt lạnh lùng lườm Lộc Minh Sâm.
Lộc Minh Sâm sửng sốt, các bạn học nghe tiếng động cũng nhìn sang. Mặt Tô Nhuyễn không đổi sắc, lại nâng chân về tư thế tiêu chuẩn, mắt nhìn thẳng về phía trước, không thèm để ý đến Lộc Minh Sâm.
Hiển nhiên Lộc Minh Sâm đã nhận ra cô không vui, sau đó cuối cùng không tới trêu chọc cô nữa.
Đến nửa buổi sáng, Tô Nhuyễn vừa mệt vừa đói vừa khó chịu, đang nghĩ lát nữa được nghỉ phải ăn tạm chút gì đó, sáng nay cô ăn quá ít, cũng biết huấn luyện quân sự rất mệt mỏi, nên đã chuẩn bị trước cho mình hai quả trứng gà.
Đúng lúc ấy, đội ngũ bên cạnh truyền ra tiếng rối loạn, hóa ra có nam sinh bị cảm nắng té xỉu.
Chuyện kiểu này năm nào tập quân sự cũng có, đàn anh đàn chị phụ đạo lâm thời đều được huấn luyện qua, ngay lập tức nới lỏng cổ áo cho đối phương, người quạt gió, người bón nước, cuối cùng cõng tới phòng y tế, không hề hoảng loạn.
Lộc Minh Sâm cũng thổi cỏi, để mọi người giải tán nghỉ ngơi chốc lát, anh còn mở miệng nhắc nhở: “Ai không thooải mái nhớ xin nghỉ, đừng cố gắng chịu đựng.”
Lúc Tô Nhuyễn, Vương Hồng và Triệu Yến Yến cùng nhau kết bạn đi vệ sinh, Triệu Yến Yến quay đầu nhìn Tô Nhuyễn, cả kinh: “Tô Nhuyễn, cậu làm sao vậy? Sao sắc mặt tái nhợt thế?”
“Không sao, là bà dì tới, không thoải mái lắm.”
Sau khi về chỗ nghỉ ngơi, Vương Hồng cũng nói: “Nếu cậu không thoải mái thì xin nghỉ đi, tớ thấy lúc huấn luyện viên nói câu kia, ánh mắt đang nhìn cậu đó, chắc cũng đã nhìn ra cậu không thoải mái.”
Tô Nhuyễn gật đầu, đúng là cô hơi khó chịu thật, cũng không định làm khó bản thân, có điều cô không muốn cố ý chạy tới nói chuyện với Lộc Minh Sâm ngay lúc này.
“Đợi lát nữa hết giờ nghỉ ngơi, khi tập hợp tớ sẽ xin huấn luyện viên cho nghỉ.”
Lúc ba người tới chỗ bóng cây, Phong Cảnh Diệp đang ngồi vị trí bọn họ thường ngồi rồi. Trông thấy Tô Nhuyễn, anh ta không nhịn được nhíu mày, đứng dậy quan tâm hỏi: “Tô Nhuyễn, em làm sao…”
Anh ta còn chưa nói hết câu, Tô Nhuyễn đã nhắm nghiền mắt, ngã xuống, không hề có dấu hiệu báo trước.
…