Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 296: Tập quân sự (3)
Cập nhật lúc: 2024-12-07 20:16:22
Lượt xem: 603
Hình như Lộc Minh Sâm đã nhận ra hành động của cô, anh ngước mắt nhìn qua, Tô Nhuyễn vội vàng đứng thẳng.
Kết quả Lộc Minh Sâm đi tới, đứng bên cạnh cô không đi nữa, khiến Tô Nhuyễn sợ tới mức không dám cử động, nhưng vì di chứng leo Trường Thành, chỉ vài giây sau, eo và chân cô đã bắt đầu ê ẩm.
Tô Nhuyễn cắn chặt răng, mong gã này mau chóng rời đi để cô thả lỏng một chút.
Nhưng mà Tô Nhuyễn cảm giác đã qua nửa thế kỷ, người này không chỉ không đi, còn mở miệng nói: “Không tồi.”
Trong lòng Tô Nhuyễn đang định chửi thề, lại nghe thấy anh nói: “Cô đi sửa đúng cho cô ấy.”
Tô Nhuyễn sửng sốt, quay đầu nhìn anh. Không biết có phải ảo giác hay không, cô trông thấy được hình như có một ý cười lướt qua đáy mắt Lộc Minh Sâm.
Vân Chi
Nhưng mà khi cô chăm chú nhìn lại, anh vẫn mang dáng vẻ chí công vô tư kia, hỏi: “Sao hả? Không muốn à? Vậy tiếp tục đứng thẳng.”
Tô Nhuyễn vội vàng nói: “Muốn!” Đây chính là công việc có thể đi lại tùy ý, có ngốc mới không muốn.
Sau đó Lộc Minh Sâm gặp phải nữ sinh nào không sửa đúng được, đều gọi Tô Nhuyễn đến giúp đỡ, nhất thời Tô Nhuyễn trở thành người nhẹ nhàng nhất trong đội ngũ.
Đợi khi đi đến chỗ Trương Thi Thi, không biết cô gái này thật sự không thể đứng thẳng, hay là cố ý hấp dẫn sự chú ý của Phong Cảnh Diệp bên cạnh, dù sao tư thế đứng của cô ta cũng không đúng, nhưng lại rất bắt mắt, không phải lưng còng cúi n.g.ự.c rũ vai, mà ngửa cổ giống thiên nga.
Lộc Minh Sâm nói “Thu cằm lại”, cô ta cứ như không nghe hiểu, chỉ hơi cử động, sau đó còn le lưỡi với Lộc Minh Sâm.
Lộc Minh Sâm ra hiệu cho Tô Nhuyễn giải quyết, nhưng mà tay Tô Nhuyễn vừa chạm vào cằm cô ta, cô ta đã cười rộ lên như chuông bạc.
Tô Nhuyễn lập tức nhìn về phía Lộc Minh Sâm, tỏ vẻ không muốn để ý đến nữ sinh này.
Lộc Minh Sâm vẫy tay với Tô Nhuyễn: “Về hàng.”
Sau đó đổi sang một nữ sinh khác đứng đúng tiêu chuẩn tới sửa cho Trương Thi Thi, nhưng cô ta vẫn bật cười như cũ.
Lộc Minh Sâm thờ ơ nói: “Người đứng đầu hàng hàng thứ sau, đi về phía trước.”
Trương Thi Thi sửng sốt, Lộc Minh Sâm nói thêm: “Tư thế đứng mới lại này, nên để mọi người thưởng thức một chút.”
Hiển nhiên Trương Thi Thi không muốn, đúng là cô ta muốn hấp dẫn sự chú ý của Phong Cảnh Diệp, nhưng đứng trước bục làm mẫu cho cả đội thì rất mất mặt, tư thế ngay lập tức thay đổi.
Nhưng mà ngay cả Tô Nhuyễn, Lộc Minh Sâm còn không nể mặt người thân, sao có thể nuông chiều cô ta: “Người đứng đầu hàng hàng thứ sáu, Bước ra khỏi hàng!”
Nhìn Trương Thi Thi xấu hổ đứng trên bục làm mẫu cho mọi người, Tô Nhuyễn thoải mái miễn bàn, đáng đời!
Lộc Minh Sâm nói: “Đấy, không phải có thể đứng đúng tư thế sao? Cứ ở trên đó củng cố tư thế đi, khi nào không phạm sai lầm nữa thì về hàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-296-tap-quan-su-3.html.]
Vì câu ấy, Trương Thi Thi đứng trên bục không dám lơi lỏng một phút nào.
Tô Nhuyễn và Triệu Yến Yến lén lút nhìn nhau, đều thấy ý cười trong mắt đối phương.
Không có Trương Thi Thi gây chuyện, cuối cùng đội ngũ cũng khôi phục bình thường, nữ sinh cũng đã nhìn ra huấn huyện viên sẽ không động tay với bọn họ, tất nhiên nữ sinh được gọi ra sửa cũng sẽ không làm khó nhau.
Sau đó Lộc Minh Sâm không để ý đến bọn họ nữa, như kiểu nhắm mắt làm ngơ.
Sửa đúng tư thế đứng một lần, đứng thêm năm phút, Lộc Minh Sâm dạy thêm vài động tác cơ sở như nghiêm, nghỉ, sau đó là luyện tập hô khẩu lệnh.
Anh vừa hô khẩu lệnh, vừa quan sát từng hàng, khi đi đến bên cạnh Tô Nhuyễn, vừa hô “Nghỉ” xong, lai nghe thấy tiếng “Ùng ục” vang dội từ bụng người nào đó truyền tới.
Lộc Minh Sâm sửng sốt, Tô Nhuyễn xấu hổ nhắm mắt lại, Triệu Yến Yến bên cạnh không nhịn được cười trộm, kết quả cười xong bụng cô ấy cũng kêu lên, khiến hai má đỏ bừng.
Lộc Minh Sâm giơ tay nhìn đồng hồ, rồi lấy một cái còi trong túi ra đưa lên miệng thổi.
Rất nhanh, tiếng kêu “Giải tán” của các giáo quan đã truyền khắp sân thể dục.
Tất cả sinh viên đều thở phào nhẹ nhõm, các giáo quan từ bốn phương tám hướng chạy đến tập hợp trước mặt Lộc Minh Sâm.
Động tác dứt khoát, đều nhịp của các giáo quan tạo nên cảnh đẹp ý vui khó diễn tả thành lời.
Triệu Yến Yến kéo tay Tô Nhuyễn, cảm thán: “Không ngờ giáo quan của chúng ta lại là tổng huấn luyện viên, các giáo quan khác đều nghe anh ấy. Nói ra thì, anh ấy đẹp trai thật đấy, chỉ là cảm giác hơi dữ.”
Tô Nhuyễn thu lại ánh mắt từ trên người Lộc Minh Sâm, nghi hoặc hỏi: “Hung dữ?”
“Có chút.”
Vương Hồng nói: “Nhìn lười biếng tản mạn, nhưng lại khiến người ta sợ hãi.”
Đột nhiên Tô Nhuyễn nhớ tới lần đầu tiên cô gặp anh, cũng cảm thấy anh là người rất đáng sợ, cô còn nói anh giống vai ác gì đó, nhưng mà không biết bắt đầu từ khi nào, hình như anh ấy đã trở thành người tốt đáp ứng mọi yêu cầu của cô rồi.
“Không nói nữa, mau đi ăn cơm thôi, đói c.h.ế.t mất!” Triệu Yến Yến nhìn đồng hồ: “Chẳng trách lại đói như vậy, đã muộn mười phút rồi, may mà có bụng cậu nhắc nhở huấn luyện viên của chúng ta.”
Tô Nhuyễn xấu hổ che mặt: “Đừng nói nữa, mất mặt muốn chết.”
Cả đám cười nói hi ha cùng nhau tới nhà ăn, các giáo quan nhanh nhẹn đã xếp hàng bê khay cơm đi về phía cố ý để cho bọn họ rồi.
Tô Nhuyễn nghe thấy hai người đi cuối nhỏ giọng thảo luận: “Không phải đám nghiên cứu sinh đều coi đây là việc khổ sai à? Tôi thấy Trung tá Lộc rất hứng thú mà.”
“Ừ, tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ nghỉ muộn chút cơ, không ngờ lại…”
Triệu Yến Yến nhìn Tô Nhuyễn nói: “May có bụng cậu, hay là trưa nay chúng ta ăn ít chút, để buổi chiều cũng được nghỉ sớm nhỉ?”