Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 294: Tập quân sự (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-07 20:16:19
Lượt xem: 510
Lộc Minh Sâm nhẹ nhàng trực tiếp cướp mất thành quả lao động của giáo quan Tôn.
Rõ ràng giáo quan Tôn có chút sửng sốt, nhưng không nói gì, đi thẳng qua sắp xếp lại đội ngũ bên cạnh.
Lúc này có ngốc Tô Nhuyễn cũng biết gã này cố ý, trái tim khó khăn lắm mới bình tĩnh được, lại phị anh khuấy động, khiến cô nhất thời có chút bực bội.
Cô thật sự không rõ Lộc Minh Sâm muốn gì, hiện tại cô đâu cần giữ thể diện với ai, anh ấy lại nổi điên gì thế?
Với cấp bậc của anh, đi làm giáo quan huấn luyện quân sự đại học đúng là lãng phí thời gian.
Nhưng mà Lộc Minh Sâm làm việc rất nghiêm túc, anh dẫn bọn họ tới một góc sân thể dục, bắt đầu chỉ đạo.
Giọng anh vẫn mang theo vài phần lười nhác trước sau như một: “Nam sinh bước lên phía trước, mười người một hàng từ trái sang phải, xếp hàng từ cao đến thấp.”
“Nữ sinh đứng phía sau cũng xếp hàng theo cách này.”
Vân Chi
Anh vừa nói vừa tùy tiện chỉ ra vị trí đứng tương ứng cho vài người, các bạn học như rắn mất đầu hiểu ra quy luật, nhanh chóng xếp hàng có trật tự.
“Mỗi hàng là một lớp, người đứng đầu hàng chính là lớp trưởng, chịu trách nhiệm dẫn dắt người phía sau, hy vọng tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng.”
Tô Nhuyễn muốn đứng chung với bạn cùng ký túc xá, nhưng mà chiều cao quá chênh lệch, Vương Hồng và Lý Quyên vóc dáng nhỏ xinh chỉ có thể đứng hàng sau.
Tô Nhuyễn cao gần mét bảy là người cao nhất trong ký túc xá, Triệu Yến Yến đẩy cô lên đứng đầu hàng bên trái, kết quả không biết Trương Thi Thi làm sao, đột nhiên lui xuống khỏi hàng trước: “A, các cậu vẫn thiếu người nhỉ?”
Sau đó trực tiếp đứng bên trái Tô Nhuyễn, cười hì hì nói: “Tô Nhuyễn, tôi đứng cạnh cậu nhé.”
Đúng là cô ta cao xấp xỉ Tô Nhuyễn, nếu đổi lại là người khác Tô Nhuyễn cảm thấy hoàn toàn không vấn đề, nhưng Trương Thi Thi thì khác.
Cô gái này luôn thích chơi trội, còn không tự dựa vào bản thân, luôn dùng cách kéo người khác xuống nước để lôi kéo sự chú ý của mọi người, người bị cô ta nhằm vào nhiều nhất chính là Tô Nhuyễn.
Dù sao con gái vẫn luôn mẫn cảm về phương diện này, Triệu Yến Yến cũng đã nhìn ra, cô ấy nhỏ giọng nhắc nhở Tô Nhuyễn: “Cách xa cô ta chút, tớ hiểu rồi, cô ta thấy cậu xinh đẹp, cố ý đứng bên cạnh để được nam sinh chú ý đấy.”
“Để cô ta đứng đầu hàng cậu, chắc chắn sẽ lăn lộn cậu cho xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-294-tap-quan-su-1.html.]
Ý đồ xấu của Trương Thi Thi rất rõ ràng, nhưng mà cô ta tươi cười như vậy, Tô Nhuyễn cũng không thể nói gì. Dù sao tất cả chỉ là phỏng đoán của các cô, dùng lý do ấy để từ chối, ngược lại giống như các cô cố ý xa lánh đồng học.
Nhưng mà Tô Nhuyễn không định đứng cùng cô ta, cô nhìn hàng phía trước, hỏi: “Cô xuống dưới, hàng trước phải làm sao? Đang yên đang lành để người ta thiếu người à?”
Trương Thi Thi nói: “Không sao, chắc chắn lát nữa huấn luyện viên sẽ sắp xếp, hàng chúng ta không phải thiếu nhiều hơn sao?”
Cô ta liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn, giọng ngập ngừng: “Có phải cậu muốn làm người đứng đầu hàng không? Vậy tôi đứng bên phải cậu cũng được.”
Nói xong cô ta lập tức vòng sang b ên phải Tô Nhuyễn, chen giữa cô và Triệu Yến Yến, trực tiếp đẩy Triệu Yến Yến sang bên cạnh.
Đương nhiên Triệu Yến Yến không để yên rồi: “Cô có bệnh à? Tôi đang đứng yên ổn, cô làm gì thế?”
Trương Thi Thi cười hì hì, trấn an cô ấy: “Chỉ một lát thôi, tôi không cướp vị trí của cô đâu, tôi có lời muốn nói với Tô Nhuyễn, lát nữa hai ta đổi lại.”
Triệu Yến Yến nhíu mày, đang định nói gì đó, thì trông thấy Phong Cảnh Diệp đã đi tới.
Anh ta làm giáo viên phụ đạo lâm thời khoa quản lý, lúc này sinh viên hai khoa bị trộn lẫn chia đều, anh ta phải chăm sóc cả hai bên, khả năng trông thấy bên này hơi ầm ĩ, mới qua đây tìm hiểu tình huống.
Triệu Yến Yến lập tức ngượng ngùng cãi tiếp, ngoan ngoãn đứng thẳng.
Ánh mắt Phong Cảnh Diệp dừng trên mặt Tô Nhuyễn, hỏi: “Làm sao vậy?” Thế mà giọng nói cũng rất êm tai.
Tô Nhuyễn còn chưa kịp trả lời, Trương Thi Thi đã xán lại gần, định ôm lấy cánh tay Tô Nhuyễn, cười nói với Phong Cảnh Diệp: “Không có gì, em thân Tô Nhuyễn, muốn đứng cùng cô ấy mà thôi.”
Giọng điệu quen thân ấy, người không biết thật sự sẽ cho rằng hai người rất thân nhau.
Tô Nhuyễn trực tiếp rút tay mình ra: “Ngại quá, tôi với cô không thân, cũng không muốn đứng cùng cô.”
Trương Thi Thi ôm trượt, lại không thấy cô ta xấu hổ chút nào, vẫn che miệng cười nói với Phong Cảnh Diệp: “Cô ấy thích nói đùa.”
Tô Nhuyễn cảm thấy, hình như cô phải dùng d.a.o thật kiếm thật đánh cho cô ả này một trận mới giải quyết được. Phong Cảnh Diệp không nói gì, khiến Tô Nhuyễn nghi ngờ anh ta đã tin lời Trương Thi Thi, còn cười với cô nữa?
Tô Nhuyễn không nhịn được trợn mắt khinh bỉ, Phong Cảnh Diệp sửng sốt, sau đó cười càng tươi hơn, khóe miệng đã cong hết lên.