Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 290: Cẩn thận Tô Thanh Thanh

Cập nhật lúc: 2024-12-07 20:16:13
Lượt xem: 581

Vị trí chỗ nằm trong phòng ký túc xá dán ngay trên cửa, Tô Nhuyễn xem xét, là phòng tám người, chỗ cô nằm là giường dưới, vị trí trong cùng gần cửa sổ.

“Vị trí này không tồi.” Lý Nhược Lan nói.

Vào phòng, đàn anh cao to kia hình như tên Lưu Chính Phong đã ở bên trong, hóa ra nữ xinh được anh ta xách hành lý giúp cũng ở phòng này, hơn nữa người nằm giường trên Tô Nhuyễn chính là cô ấy.

Hai người trao đổi họ tên, Tô Nhuyễn mới biết đối phương tên Vương Hồng, thấy cô ấy đi một mình, Tô Nhuyễn còn tưởng cô ấy là người địa phương, nào ngờ lại đến từ một huyện thành xa xôi, cha mẹ đều là nông dân, vì tiết kiệm tiền lộ phí, cô ấy mới đi một mình.

Lý Nhược Lan nghe xong, bội phục nói: “Giỏi lắm cô gái, sau này có tiền đồ.”

Vương Hồng cười ngượng, tuy rằng có chút câu nệ, nhưng trong xương cốt lại không phải người tự ti. Cô ấy dùng tiếng phổ thông không tiêu chuẩn lắm, cười đáp: “Nghe nói lên đại học có thể làm gia sư cho người thành phố, đợi cháu kiếm được tiền rô, sang năm sẽ dẫn cha mẹ cháu cùng tới thành phố Yến thăm quan, cả đời bọn họ chưa từng xa nhà lần nào.”

Tô Nhuyễn rất loại nữ sinh rộng rãi độc lập kiểu này: “Chắc chắn có thể!”

Sau đó hai người kết bạn đi nhận chăn đệm, chậu rửa mặt. Sau khi sửa sang lại giường chiếu xong, lại theo lời đàn anh vừa rồi kiến nghị, tới khu chợ trời gần ký túc xá mua đồ dùng sinh hoạt.

Đối diện cửa ký túc xá có một loạt cửa hàng, từ đồ dùng thường ngày, đến đồ ăn nhanh, đồ ăn vặt gì đó… Đều có thể mua được.

Lý Nhược Lan nhìn thấy thứ gì thực dụng đều mua cho Tô Nhuyễn, ngoài ra còn mua đồ ăn vặt linh tinh.

Vương Hồng tính toán chi li, tất nhiên chỉ mua một cái phích đựng nước nóng, xà phòng và giấy vệ sinh.

Sau khi thu dọn một hồi cũng đã tới trưa, Tô Nhuyễn gọi Vương Hồng cùng tới nhà ăn ăn cơm.

Ngôn Thành Nho mời khách, mời bọn họ ăn một bữa ngon, sau khi ăn xong mọi người đi thăm quan vườn trường, tìm hiểu đường xá gì đó. Đến ba giờ chiều, người nhà Lý Nhược Lan chuẩn bị ra về.

Tô Nhuyễn hơi lưu luyến, Ngôn Thiếu Thời còn lưu luyến hơn: “Chị, em muốn ở thêm một tuần nữa, tuần sau lại tới thăm chị.”

Lý Nhược Lan nhéo lỗ tai cậu ấy, hừ một tiếng: “Mẹ thấy là con không muốn đi học thì có!”

Lý Nhược Lan và Ngôn Thiếu Thời đều khai giảng rồi, xin trường học nghỉ một ngày tới đây, Ngôn Thành Nho không nghỉ hè, trực tiếp xin nghỉ hơn một tuần, hiện tại đúng là nên nhanh chóng quay về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-290-can-than-to-thanh-thanh.html.]

Trước khi đi, nhớ tới điều gì đó, Lý Nhược Lan dặn dò: “Tuy rằng có lẽ không có khả năng, nhưng mẹ cảm thấy vẫn nên đề phòng một chút, nhớ để ý đến Tô Thanh Thanh.”

Tô Nhuyễn sửng sốt: “Tô Thanh Thanh? Không phải cô ta đang ở phương nam à?”

Lý Nhược Lan nói: “Về lâu rồi.”

Nói tới chuyện này, Lý Nhược Lan lắc đầu, đúng là một lời khó nói hết: “Con nhóc kia có chút tà môn.”

Tô Nhuyễn biết nguyên nhân là gì, chỉ nghi hoặc rốt cuộc Tô Thanh Thanh muốn thế nào?

“Mẹ nghe thím Hồ nói, đầu năm cô ta đi theo Hoắc Hướng Dương xuôi nam nhập hàng, kết quả bỏ tiền ra mua toàn là cổ phiếu gì đó.”

Vân Chi

Lý Nhược Lan nói: “Nhà họ Hoắc mở cửa hàng ở huyện Khai Vân chờ hơn một tháng bọn họ mới trở về, nghe nói là làm thuê ở phía nam, cầm tiền lương một tháng mới nhập được chút hagnf hóa, bởi vì hàng hóa quá ít, chủng loại lại không phong phú, bây giờ cửa hàng đã nửa c.h.ế.t nửa sống.”

“Mẹ Hoắc Hướng Dương tức giận đến mức ngày nào cũng ở trong nhà mắng cô ta là sao chổi, hận không thể ép hai đứa ly hôn.”

“Kết quả, nghe nói hiện tại cổ phiếu kia tăng giá như điên, một ngày có thể kiếm mấy chục một trăm, lại cao hứng không chịu nổi. Ba ngàn trước đó bỏ ra, bây giờ đã tăng tới sáu bảy ngàn.”

Chuyện này Tô Nhuyễn đã biết, giữa tháng tám, thành phố Thân hủy bỏ hạn chế tăng trần của cổ phiếu, từ đó đến tháng hai năm nay, giá cổ phiếu tăng trưởng như điên.

“Mẹ Hoắc Hướng Dương kể với người ta, Tô Thanh Thanh nói, số cổ phiếu đó sẽ tăng tới ba vạn.”

Nếu là như vậy, hơn một năm đã kiếm được hai vạn bảy, đối với nhà họ Hoắc mà nói, là một vụ mua bán vô cùng có lợi.

“Cho nên mẹ Hoắc Hướng Dương đã sang nhượng lại cửa hàng kia, đổi thành tiền cho Tô Thanh Thanh tiếp tục mua cổ phiếu.”

“Sau đó Tô Thanh Thanh kia mua cổ phiếu xong, cũng không tới phía nam làm thuê với Hoắc Hướng Dương, mà hai người trực tiếp quay về, nói sang năm sẽ dùng tiền đầu tư cổ phiếu đó phát triển ở thành phố Yến, mở cửa hàng ở thành phố Yến kiếm nhiều hơn.”

Hiển nhiên là phục chế cách làm của cô đời trước, chỉ là đời trước, kiến thức của cô và Hoắc Hướng Dương đều có hạn, tài chính cũng không nhiều lắm. Tỉnh Đông Lâm đã là nơi bọn họ cảm thấy phồn hoa nhất rồi, cũng kiếm được không ít tiền.

Sau này có thể mở được nhà xưởng ở phía nam hoàn toàn dựa vào tiền tích cóp hai năm đầu, Tô Thanh Thanh muốn bắt đầu luôn từ thành phố Yến cũng không sai, nhưng cũng phải chờ lấy được ba bốn vạn tiền đầu tư cổ phiếu kia trước đã, khi đó cũng là chuyện sang năm rồi, hơn nữa: “Chuyện này liên quan gì với con?”

Loading...