Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 285: Là em dạy anh (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-07 20:16:06
Lượt xem: 579
Gần như Lộc Minh Sâm không nhắm mắt đến tận hừng đông.
Sau khi tiếng chuông báo hiệu vang lên, anh rời giường rửa mặt, huấn luyện. Đến nhà ăn ăn sáng xong, bước chân anh ngập ngừng, do dự một lát rồi xoay người đi về khu tập thể.
Tô Nhuyễn chỉ mang đi đồ của cô, đồ đạc của anh đã sắp xếp lại đặt trong ngăn tủ, trên bàn còn để quyển sách “Lịch sử chiến tranh” anh chưa đọc xong.
Lộc Minh Sâm ngồi trước bàn sách, chỉ lật hai trang, án mắt đã bị một cái lỗ nhỏ trên bàn sách hấp dẫn. Anh nhớ rõ khi Tô Nhuyễn làm đồ trang sức cho y tá Mễ, cầm không chắc kim rơi xuống thành lỗ.
Dáng vẻ nhe răng trừng mắt vì bị dọa khi ấy vô cùng thú vị…
Lộc Minh Sâm xoa xoa thái dương, lại đứng ngồi không yên. Kỳ quái, rõ ràng trước kia ngày nghỉ nào của anh cũng trôi qua thế này, sao bây giờ lại luôn có cảm giác trống rỗng thế này? Phòng ở trống rỗng, trái tim cũng trống rỗng, như ép anh phải làm gì đó.
Anh đứng dậy, đi dạo một vòng, đột nhiên rất muốn ăn cá viên, muốn đi mua một con cá mang về. Nhưng ra cửa phòng lại phát hiện, căn nhà này chưa có phòng bếp, đừng nói tới đồ nấu nướng.
Trước kia, những việc vặt này đều do Tô Nhuyễn nhọc lòng, khi anh muốn làm bất kỳ chuyện gì, cô đều có thể đặt đồ anh cần trong tầm tay anh.
Bây giờ nghĩ lại, hình như cuộc sống của anh một năm qua vẫn luôn là ngồi mát ăn bát vàng.
“Đoàn trưởng Lộc về rồi à?” Bà Trương cách vách trông thấy Lộc Minh Sâm, có chút kinh ngạc, mở miệng hỏi: “Tiểu Tô đâu?”
Lộc Minh Sâm không biết nên trả lời thế nào, đành chỉ vào hai phòng nhỏ nhà bà ấy, hỏi sang chuyện khác: “Phòng kia xây thế nào vậy?”
Bà Trương nghĩ lại một lát, rồi nói: “Tôi nhớ là con trai tôi tới phòng hậu cần xin tài liệu, xây cũng do con trai tôi tự mình xây, khi đó đúng lúc rảnh rỗi.”
“Nhà đoàn trưởng Dư đối diện thì mời cha đoàn trưởng Từ nhà bên kia xây giúp, cha anh ta là thợ ngõa, trả tiền công là được, chỉ mấy ngày là xây xong hai căn phòng rồi.”
Bà Trương nói tiếp: “Tôi đã bảo với Tiểu Tô nên xây thêm một phòng rồi, thấy mãi hai đứa vẫn không động tĩnh, còn tưởng rằng hai đứa không định thường xuyên ở lại chỗ này.”
Lộc Minh Sâm ngẩn người, thật ra trong cuộc sống hàng ngày Tô Nhuyễn là người không thích tạm bợ, giống như căn nhà ở tỉnh Đông Lâm, khi ấy cũng biết sẽ không ở lâu, nhưng cô vẫn sửa sang lại cho thoải mái dễ chịu.
Nhưng mà cô ấy lại tạm chấp nhận ở nơi này gần một tuần, có phải chứng tỏ từ trước đến nay cô ấy chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ sống cùng mình ở nơi này hay không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-285-la-em-day-anh-1.html.]
Phía bên kia, cô giáo Hàn trông thấy Lộc Minh Sâm, cũng vui mừng hỏi: “Đoàn trưởng Lộc về rồi à? Tiểu Tô đâu? Khi nào cô ấy quay về?”
Lộc Minh Sâm ngập ngừng: “Cô ấy ở bên tứ hợp viện, sắp khai giảng rồi, phải sửa soạn lại hành lý, tạm thời sẽ không về đây.”
Nghe xong cô giáo Hàn mới phản ứng lại: “Tôi quên đấy, Tiểu Tô là sinh viên, vẫn phải đi học.”
“Tôi nghe Lão Dư nhà tôi nói, cậu cũng học nghiên cứu sinh à? Vậy chẳng phải đến kỳ nghỉ đông hai người mới có thể quay về sao?”
Lộc Minh Sâm ngẫm nghĩ một lát, mới nói: “Khả năng nghỉ đông phải về quê quán.”
Cô giáo Hàn lộ vẻ tiếc nuối: “Nói vậy là khó gặp nhau rồi.”
Bà Trương cũng nói: “Nếu vậy, tạm thời đừng xây thêm phòng bếp, hai năm nữa đoàn trưởng Lộc học nghiên cứu sinh xong sẽ thăng chức nhỉ? Lúc ấy được chuyển sang nhà lầu hai tầng rồi.”
“Tiểu Tô không nhắc tới chuyện sửa nhà, khả năng trong lòng hiểu rõ, cậu đừng sửa lung tung, hỏi Tiểu Tô trước rồi tính sau.”
“Phải rồi.” Bà Trương nói: “Lát nữa cậu có đi tìm Tiểu Tô không? Mang giúp tôi chút đồ cho cô ấy.”
Vân Chi
Không đợi Lộc Minh Sâm trả lời, bà ấy đã nhanh chân chạy về phòng, chi trong chốc lát đã cầm ra hai cái hộp muôn tía nghìn hồng đưa cho anh: “Đây là cao bạc hà do tôi tự làm. Trước kia Tiểu Tô còn cố ý hỏi tôi cách làm, nói muốn làm cho mẹ cô ấy hai hộp, mẹ cô ấy sắp tới rồi nhỉ? Cũng không biết cô ấy đã làm được chưa, nếu không làm được thì đưa cô ấy hai hộp này dùng trước.”
Thấy Lộc Minh Sâm sững sờ, bà Trương thở dài, khuyên nhủ: “Có phải trước ngày đi làm nhiệm vụ hai người cãi nhau không? So với xây nhà, lấy lòng mẹ vợ quan trọng hơn.”
“Có mẹ vợ giúp, tốt gấp mười lần cậu xây thêm phòng mới.”
Lộc Minh Sâm biết bà Trương hiểu lầm, nhưng lời bà ấy nói khiến anh nhớ tới, đúng là Lý Nhược Lan đã lên kế hoạch đến thành phố Yến trước ngày khai giảng, tự mình đưa Tô Nhuyễn vào đại học.
Anh lập tức cất kỹ hai hộp cao bạc hà, ra ngoài. Ngẫm nghĩ một lát, vẫn gọi điện thoại cho dì Phúc trước, gọi xong mới biết hôm nay Lý Nhược Lan sẽ đến, Tô Nhuyễn đã tới ga tàu đón người.
Trong điện thoại, dì Phúc cười ha hả nói: “Cháu cứ yên tâm làm nhiệm vụ, không cần nhọc lòng chuyện trong nhà, dì sẽ thay cháu chiêu đãi thông gia thật tốt.”
Lộc Minh Sâm chưa nói gì, cúp điện thoại xong anh đi thẳng tới ga tàu, dựa theo hợp đồng, trường hợp này anh phải có mặt để giữ thể diện cho Tô Nhuyễn.