Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 283: Có thể quay về thói quen không có cô không (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-07 20:16:03
Lượt xem: 604
Đúng là Lộc Minh Sâm sắp về thật, sau khi sửa sang xong báo cáo cuối cùng, anh tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Anh xoa xoa thái dương, chần chừ một chút, vẫn duỗi tay lấy ra một tấm ảnh chụp từ trong túi áo.
Nếu Tô Nhuyễn ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện ra một tấm trong đó là tấm ảnh cưới năm trước cô cho rằng bị rơi mất. Trong ảnh chụp Tô Nhuyễn mặc bộ sườn xám màu đỏ thẫm dựa vào người Lộc Minh Sâm, quay đầu lại nhìn anh, cười ranh mãnh.
Vân Chi
Ánh mắt Lộc Minh Sâm vô thức dừng trên khuôn mặt kiều diễm quyến rũ kia, ánh mắt đầy nhu tình chính anh cũng không biết.
Tiếng đập cửa vang lên, Lộc Minh Sâm nhanh chóng thả ảnh chụp lại túi: “Mời vào.”
Bùi Trí Minh ngó đầu qua cửa: “Lão đại, chúng ta thật sự không ăn cơm, cứ thế đi à?”
“Đại Ưng đã chuẩn bị nghi thức tiễn đưa vui vẻ với món chính phong phú rồi.”
Lộc Minh Sâm cất tài liệu đi, nói: “Tôi đi rồi, bọn họ mới có thể chân chính ăn mừng, đi thôi, mười phút sau xuất phát.”
“Vâng! Chúng ta đi rồi bọn họ mới thật sự cao hứng.” Bùi Trí Minh cười hì hì: “Vẫn là lão đại biết săn sóc, nơi chim không thèm ỉa này chỉ mình ngài có thể ngây người, em thật sự hận không thể lập tức mọc cánh bay về.”
Lộc Minh Sâm liếc mắt lườm anh ta một cái: “Còn không mau đi.”
Bùi Trí Minh cao hứng phấn chấn chạy mất
Đưa tài liệu đã sửa sang xong qua phòng làm việc của sư trưởng, Lộc Minh Sâm nhanh chân xuống lầu, đi ngang qua cửa kính lớn, bước chân bỗng ngừng lại, sửa sang đai lưng một chút, ánh mắt không nhịn được nhìn xuống vết sẹo dưới mắt trái.
Cách đó không xa, có mái đầu lén lút thò ra, lớn mật nói: “Huấn luyện viên, ngài không cần sửa sang lại đã rất tuấn tú rồi.”
Một cái đầu khác nhìn qua: “Huấn luyện viên, đột nhiên ngài chải chuốt như vậy, là về gặp bạn gái sao?”
Phía sau còn vài người nữa mở miệng trêu đùa.
Lộc Minh Sâm chỉnh lại mũ quân đội, lười nhác nói: “Nếu các cậu không nỡ để tôi đi như vậy, tôi tặng các cậu một nhiệm vụ cuối cùng làm quà tạm biệt nhé.”
Mấy cái đầu kia lập tức xoay người định chạy, nhưng mệnh lệnh của Lộc Minh Sâm đã ra khỏi miệng: “Nghiêm! Nghỉ! Chạy năm mươi vòng quanh sân thể dục! Bắt đầu chạy!”
Đám người kia vừa làm theo phản xạ có điều kiện, vừa kêu rên.
“Không phải chứ, sắp xuất phát rồi còn đối xử với chúng tôi như vậy, huấn luyện viên, trái tim ngài làm bằng sắt à?”
“Bây giờ tôi tin ngài ấy không có bạn gái rồi, chính vì không có bạn gái mới thẹn quá hóa giận!”
Có người quật cường biểu đạt bất mãn của mình với huấn luyện viên Diêm Vương kia: “Huấn luyện viên, ngài như vậy vĩnh viễn không tìm được bạn gái đâu.”
Mí mắt Lộc Minh Sâm nhướng lên, nhấc chân ra ngoài.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-283-co-the-quay-ve-thoi-quen-khong-co-co-khong-1.html.]
“Trời, hơn một tháng sắp nghẹn c.h.ế.t em rồi!” Bùi Trí Minh hưng phấn nắm lấy tay lái, đường núi quanh co vẫn muốn chạy nhanh như bay, thế mà Lộc Minh Sâm lại không mắng anh ta, chỉ yên tĩnh nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm trên đỉnh đầu, để mặc ghế xe dưới m.ô.n.g nhảy Disco.
Hai giờ chiều bọn họ đã tới tổng bộ.
Báo cáo kết quả công việc xong, Lộc Minh Sâm trở lại văn phòng một chuyến, do dự cầm điện thoại trên bàn lên, gọi một cuộc: “Dì Phúc, Tô Nhuyễn có đó không…”
Cúp điện thoại, Lộc Minh Sâm mở ngăn kéo bàn, lấy ra một hộp kem trừ sẹo, ngập ngừng một lát, cuối cùng sờ soạng bôi lên vết sẹo dưới khóe mắt…
Vừa xuống lầu, Bùi Trí Minh đã lái xe tới: “Lão đại, đưa ngài về khu tập thể trước nhé?”
Lộc Minh Sâm mở cửa xe nhảy lên ghế phụ: “Đến bệnh viện.”
Ánh mắt nghi hoặc nhìn Hoàng Hải Uy và Hách Đán ghế sau: “Sao hai cậu cũng ở đây?”
Hoàng Hải Uy cười hì hì nói: “Vốn dĩ định sau khi đưa anh về nhà, chúng em mới tới bệnh viện, không ngờ lại tiện đường.”
Hách Đán đầy phấn chấn: “Có phải có thể thuận tiện lôi kéo sự chú ý giúp chúng ta không? Bây giờ cả bệnh viện đều biết tình cảm giữa lão đại và chị dâu rất tốt, chắc chắn sẽ không có ai nảy sinh ý tưởng không an phận với lão đại, có lẽ ánh mắt có thể nhìn thấy chúng ta rồi nhỉ?”
Bùi Trí Minh nghi hoặc: “Trước đó không phải còn lan truyền lão đại với chị dâu đã ly hôn sao? Lời đồn bị phá nhanh vậy à?”
Ngày Lục Thần Minh kết hôn anh ta không ở nhà, tin tức đã hơi lạc hậu.
Hoàng Hải Uy cười nói: “Ai bảo sức hút của chị dâu chúng ta lớn chứ, y tá Mễ tự mình đứng ra làm sáng tỏ tin đồn, hiện tại hai người bọn họ rất thân nhau đó.”
“Y tá Mễ với chị dâu?” Bùi Trí Minh kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy nếu là Tô Nhuyễn, không chuyện gì là không thể. Anh ta giơ ngón tay cái lên, nói: “Không hổ là chị dâu, chuyện gì cũng giải quyết được.”
Nghe lời khen này, khóe miệng Lộc Minh Sâm vô thức cong lên.
Hách Đán hưng phấn nói: “Còn không phải sao, hiện tại ở bệnh viện danh tiếng của chị dâu không hề kém lão đại của chúng ta đâu.”
Ba người đều nhìn về phía anh ta, Hách Đản không giấu diếm, lập tức kể lại sinh động như thật: “Phải nói từ anh vợ của Triệu Lôi…”
“… Nghe thấy Hoàng Tiểu Thảo xin giúp đỡ, chị dâu cầm một thanh đao sải bước tới, lột quần người phụ nữ kia, lục soát ra một trăm đồng… Cuối cùng dọa đôi nam nữ kia sợ tè ra quần, chạy trốn suốt đêm…”
Hoàng Hải Uy nghe hăng say, sau đó tỏ vẻ nghi ngờ: “Cậu chắc chắn người mình đang nói là chị dâu, không phải kẻ cầm đầu đám thổ phỉ chứ?”
Bùi Trí Minh cũng nghi ngờ: “Không thể nào, chị dâu không thô bạo như vậy đâu.”
Lộc Minh Sâm lại nhớ tới lần Tô Nhuyễn cầm bình sứ đập Lộc Thải Hà…
Hách Đản nhìn thấy biểu cảm ấy, như thấy được chứng cứ ủng hộ mình: “Các cậu xem, lão đại kiêu ngạo chưa kìa!”
“Anh ấy đã nhận rồi, các cậu còn nghi ngờ cái gì? Các cậu cho rằng tôi là thằng nhãi Lục Thần Minh kia, chuyên tùy tiện tung tin đồn sao?”
Đúng là Hách Đản không phải người như vậy, đợi sau khi tới bệnh viện, Bùi Trí Minh lập tức tin tưởng hoàn toàn.