Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 279: Sau này còn đáng sợ hơn
Cập nhật lúc: 2024-12-07 16:09:14
Lượt xem: 639
“Kiến nghị đừng đuổi theo.” Một giọng nói ôn hòa từ bên cạnh truyền đến.
Lộc Minh Sâm sửng sốt, quay đầu lại thì trông thấy một thanh niên văn nhã lễ độ đang đứng dựa vào tường, ôn tồn nhắc nhở: “Đoàn trưởng Lộc, với trạng thái hiện tại của cậu, đừng tìm cô ấy thì hơn, nếu không sẽ biến khéo thành vụng.”
Lộc Minh Sâm nhíu mày: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Bác sĩ Ôn cười nói: “Tôi nhớ rõ mình từng giới thiệu, nghề nghiệp của tôi là bác sĩ, bệnh viện mời tôi tới thuyết trình về tâm lý.”
Anh ta chỉ vào phòng nghỉ bên cạnh: “Phòng nghỉ bệnh viện phân cho tôi.”
Thấy Lộc Minh Sâm không định để ý tới mình, bác sĩ Ôn nói tiếp: “Hiện tại cậu đuổi theo, sau này sẽ không còn cơ hội theo đuổi cô ấy.”
Lộc Minh Sâm dừng bước theo bản năng.
Khóe miệng bác sĩ Ôn hơi cong lên không dễ phát hiện ra.
Lộc Minh Sâm nhíu mày: “Anh có ý gì?”
Bác sĩ Ôn nói: “Ý tôi là, hiện tại cô ấy đang đóng cửa trái tim với cậu, nếu cậu không tìm hiểu rõ suy nghĩ của mình trước, tùy tiện đuổi theo, nói không chừng sẽ lỡ miệng nói ra lời không nên nói.”
Cuối cùng anh ta còn vươn tay ra, hai tay vỗ vào nhau kêu “Bốp” một tiếng: “Khe hở cuối cùng cũng sẽ đóng lại, không thể cạy ra.”
Vân Chi
Lộc Minh Sâm nói: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
“Chẳng lẽ cậu không cảm giác được à?”
Bác sĩ Ôn nói: “Cô ấy đang muốn cách xa cậu, hơn nữa hôm nay chỉ là bắt đầu mà thôi.”
Trong lòng Lộc Minh Sâm hơi hốt hoảng: “Vì sao?”
Bác sĩ Ôn nhìn anh, nheo mắt hỏi: “Cậu sẽ kết hôn chân chính với cô ấy sao?”
Lộc Minh Sâm rũ mắt xuống: “Đây không phải chuyện của anh.”
Bác sĩ Ôn nói: “Tôi nhớ rõ mình từng nói, tôi muốn theo đuổi cô Tô, cho nên đương nhiên là chuyện của tôi rồi. Tôi là thân sĩ, sẽ không làm kẻ thứ ba.”
Lộc Minh Sâm giương mắt, dáng vẻ đằng đằng sát khí.
Bác sĩ Ôn lại không sợ chút nào, vẫn nhìn thẳng vào mắt Lộc Minh Sâm như cũ: “Cho nên tôi mới thẳng thắn nói với cậu một lần.”
“Có phải cậu sợ cô Tô sẽ giống vợ của những chiến hữu đã hy sinh, hoặc xuất ngũ của cậu không?”
Lộc Minh Sâm mím chặt môi không nói lời nào.
Bác sĩ Ôn cười: “Cho nên so với nói cậu cho rằng cô ấy cần có bến đỗ tốt hơn, thà thừa nhận bản thân cậu yếu đuối, sợ không thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy.”
“Nếu như vậy, hiện tại cô Tô đang giúp cậu đưa ra lựa chọn.”
Bác sĩ Ôn nói: “Cô ấy rất kiên cường, lòng tự trọng cực cao, chỉ cần người khác chớm lộ ra ý từ chối, cô ấy sẽ chủ động lui về phía sau, tuyệt đối không dây dưa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-279-sau-nay-con-dang-so-hon.html.]
Lộc Minh Sâm ngẩn người, đột nhiên nhớ tới năm trước Tô Nhuyễn đuổi theo mời anh hợp tác. Chẳng qua anh chỉ hỏi lại một câu, cô đã lập tức từ bỏ, đã chuẩn bị trước hai người sẽ không hợp tác.”
“Cô ấy đã nhận ra tình cảm của cậu.” Bác sĩ Ôn nói: “Đoàn trưởng Lôc, tình yêu là thứ không có cách nào che giấu, cô ấy đã nhận ra tình cảm của cậu, bởi vậy khi cậu băn khoăn khó đưa ra quyết định, cô ấy đã lui về phía sau một bước.”
“Mặt ngoài là biết tiến biết lui, để người ta thoải mái, thực tế là không cho phép bản thân chật vật khốn khó.”
Bác sĩ Ôn không nhịn được cảm thán: “Tính tình hiếu thắng không phải vừa đâu.”
“Cho nên…”
Anh ta nhìn thẳng vào Lộc Minh Sâm, nói: “Cô ấy sẽ không cho phép bản thân yêu một người không muốn yêu cô ấy.”
“Tôi cảm thấy đại để cậu vẫn muốn giữ quan hệ hữu hảo như trước, có thể bảo vệ cô ấy bao lâu thì bảo vệ bấy lâu.”
“Cho đến một ngày nào đó, một người đàn ông khác xuất hiện đúng lúc cô ấy suy sụp nhất, đúng lý hợp tình che chở cô ấy, có thể xé rách lớp vỏ ngụy trang mạnh mẽ tự tin khi cô ấy bi thương, có thể ở bên cô ấy khi cô ấy đau khổ yếu đuối, là cậu có thể buông tay.”
Bác sĩ Ôn nhìn Lộc Minh Sâm siết chặt nắm tay, cười nói: “Nếu cậu không đủ dũng cảm làm những việc đó, vậy chắc chắn hai người sẽ không có kết quả. Bây giờ cậu đuổi theo, sẽ chỉ khiến cô ấy khó chịu hơn mà thôi, thà dựa theo yêu cầu của cô ấy, giữ vững khoảng cách.”
“Xin lỗi, con người tôi mắc bệnh nghề nghiệp hơi nghiêm trọng, nhìn thấy người khác là không nhịn được muốn phân tích.” Bác sĩ Ôn cười nói: “Có điều tôi nói với cậu nhiều như vậy, là muốn nói cho cậu biết, nếu cậu không làm được, vậy đừng bắt đầu. Tuy rằng chưa chắc tôi đã là người có thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy, nhưng vẫn muốn thử một lần.”
Lộc Minh Sâm nói: “Anh coi tình cảm là thứ gì?”
Bác sĩ Ôn nói: “Là thứ tốt đẹp nhất trên đời này, cho nên tôi sẽ nghiêm túc. Còn kết quả cuối cùng, ai nói trước được? Giống như cậu luôn lo lắng mình có thể hy sinh bất cứ lúc nào, nhưng lỡ cậu có thể sống đến tám mươi tuổi thì sao?”
“Nhưng mà cậu không cần quá lo lắng, cô Tô là người rất thông minh, nếu không thích hợp cô ấy sẽ tự động rời xa, cùng lắm thì chia tay, đều là người trưởng thành, chút chuyện vặt này vẫn chịu đựng được.”
Bác sĩ Ôn cười nói: “Với cậu mà nói, kết cục tốt nhất là cô Tô không vừa mắt một ai, sống một mình thôi, giống hôm nay vậy, khó chịu sợ hãi đều chịu đựng một mình, cậu yên lặng đứng bên cạnh xem là được.”
Lộc Minh Sâm siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.
“Có điều tôi tin, cô ấy là người có nội tâm mạnh mẽ, có thể tự mình tiêu hóa những chuyện này.”
Bác sĩ Ôn giơ tay nhìn đồng hồ: “Được rồi, lát nữa tôi còn một buổi tọa đàm.”
“Chuyện đồng chí Tô không cần cậu lo lắng, lát nữa bận việc xong tôi sẽ đi an ủi cô ấy, cậu cứ yên tâm đi chấp hành nhiệm vụ đi.”
Bác sĩ Ôn đi khỏi, Lộc Minh Sâm hung hăng nhắm mắt lại, trong đầu đều là khuôn mặt tái nhợt và dáng người lung lay sắp đổ của Tô Nhuyễn.
Một lúc lâu sau anh hung dữ nghiến răng, đ.ấ.m mạnh vào tường: “Mạnh mẽ con mẹ nó!”
Lộc Minh Sâm nhanh chân sải bước ra ngooài, đúng lúc Bùi Trí Minh đi đến: “Lão đại?”
“Đưa chìa khóa cho tôi.”
Bùi Trí Minh đưa chìa khóa xe cho anh, Lộc Minh Sâm nhanh chóng lái xe đi, không còn bóng dáng.
Bùi Trí Minh khó hiểu gãi đầu, nhìn thấy văn phòng của bác sĩ Ôn cách đó không xa, mới ngó đầu vào hỏi thăm một tiếng: “Bác sĩ Ôn, anh chọc giận lão đại nhà chúng tôi à? Sắc mặt đáng sợ lắm.”
Bác sĩ Ôn thản nhiên đáp: “Chỉ mới bắt đầu thôi, sau này còn có lúc đáng sợ hơn.”