Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 277: Vợ chồng Triệu Lôi
Cập nhật lúc: 2024-12-07 16:09:11
Lượt xem: 651
Vội vã chạy vào cửa bệnh viện, nghênh diện gặp phải y tá Mễ, thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô, y tá Mễ lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tô Nhuyễn cố gắng bình ổn hơi thở, sốt ruột mở miệng: “Lộc Minh Sâm làm sao? Bị thương chỗ nào?”
Y tá Mễ nghe xong mới biết hóa ra Tô Nhuyễn hiểu lầm, nhanh tay cản cô ấy lại: “Anh ấy không bị thương.”
Thấy Tô Nhuyễn sửng sốt, y tá Mễ mới ngượng ngùng nói: “Ai nha, trách tôi chưa nói rõ, anh ấy không bị thương, là chiến hữu của anh ấy bị thương rất nặng, anh ấy đưa chiến hữu qua đây.”
“Tôi nghĩ chắc cô cũng sốt ruột muốn gặp anh ấy, nên mới báo cho cô một tiếng, tại tôi vừa nghe thấy chính ủy Vương nói, anh ấy được nghỉ không lâu, ngày mai phải tiếp tục đi làm nhiệm vụ rồi.”
“Cô mau tranh thủ thời gian gặp anh ấy đi, nếu không không biết phải đợi tới khi nào mới có thể gặp mặt.”
Nghe được anh không bị thương, Tô Nhuyễn lập tức thả lỏng, ngược lại không muốn gặp Lộc Minh Sâm ngay lúc này.
Nhưng y tá Mễ không đợi cô nói gì, đã dẫn cô tới một gian phòng trên tầng cao nhất rồi.
Trước cửa phòng, y tá Mễ yên lặng chỉ vào bên trong, nhỏ giọng nói: “Bọn họ đang ở trong đó bàn chuyện, lát nữa ra ngoài là cô có thể gặp được đầu tiên, tốt xấu gì cũng nói được với nhau mấy câu.”
Tô Nhuyễn cảm ơn ý tốt của y tá Mễ, định chờ cô ấy đi khỏi mình sẽ rời đi.
Không ngờ khi cô vừa xoay người lại nghe thấy bên trong nhắc đến tên cô.
“Lộc Minh Sâm, khi cậu làm chuyện nguy hiểm như vậy, cậu có nghĩ tới đồng chí Tiểu Tô không?” Giọng chính ủy Vương đầy tức giận.
“Người ta ở nhà vốn dĩ đã lo lắng hãi hùng rồi, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ không mau chóng quay về, còn dám thâm nhập vào doanh địa của địch, lần này là may mắn, lỡ như cậu có gì bất trắc, đồng chí Tiểu Tô còn trẻ như vậy, cậu bảo cô ấy phải làm sao?”
“Dáng vẻ của Triệu Lôi thế nào, của vợ cậu ta thế nào, cậu không thấy sao? Cậu muốn đồng chí Tiểu Tô cũng biến thành như vậy à?”
Ngừng một chút, đột nhiên chính ủy Vương chần chừ nói: “Không phải cậu vẫn nghĩ mình có thể c.h.ế.t bất cứ lúc nào, nên không cần ai quan tâm chứ?”
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, giọng nói trầm thấp của Lộc Minh Sâm mới truyền đến: “Không phải.”
“Tốt nhất là không!” Chính ủy Vương cảnh cáo: “Nếu không tôi sẽ tự làm chủ để cậu với đồng chí Tiểu Tô ly hôn, đừng tai họa con gái người ta, cậu còn năm tiếng đồng hồ, tranh thủ thời gian đi gặp người ta đi.”
Nghe thấy hình như đối phương sắp ra ngoài, Tô Nhuyễn vội vàng lắc mình trốn vào phòng đối diện.
Đợi chính ủy Vương đi rồi, Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ, so với để Lộc Minh Sâm chạy khắp nơi tìm mình, cô nên ra ngoài chào hỏi một tiếng thì hơn.
Kết quả vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng Bùi Trí Minh thở dài: “Lão đại, anh đừng tự trách mình. Nếu không phải anh quyết định nhanh chóng, Triệu Lôi mất không chỉ là chân, chính ủy Vương cũng chỉ quá đau lòng…”
Hình như muốn thay đổi bầu không khí, anh ta cười hì hì nói: “Lão đại, nhớ chị dâu rồi nhỉ, mau trở về thăm người ta đi.”
“Hai người tiến triển thế nào rồi lão đại? Chị dâu động lòng chưa? Có phải sắp xé hợp đồng rồi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-277-vo-chong-trieu-loi.html.]
Lộc Minh Sâm trầm giọng cảnh cáo: “Bùi Trí Minh.”
“Có!”
Bùi Trí Minh bị giọng điệu nghiêm túc của anh dọa sợ, không dám nói nữa.
Vân Chi
Lộc Minh Sâm cũng tiếp tục trầm mặc.
Tô Nhuyễn đứng ngoài khẽ bật cười, yên lặng xoay người rời đi.
Sau khi xuống lầu, đầu tiên cô đi gọi điện thoại cho dì Phúc, bảo bà ấy chỉ là hiểu lầm, sau đó tới tìm y tá Mễ. Cô phải nhanh chân đến thăm Triệu Lôi mới được, đây chính là đồ đệ cô tìm cho dì Phúc đó, mấy hôm trước vừa nhắc tới anh ta, không ngờ chưa bao lâu đã gặp phải.
“Bị nổ đứt một chân…” Y tá Mễ thở dài: “Như vậy chắc chắn phải xuất ngũ rồi, tôi nghe Thần Minh nhà tôi nói người này gan lớn, còn cẩn trọng, là quân nhân tốt, đáng tiếc…”
Tô Nhuyễn hơi bất ngờ, trong ấn tượng của cô, tuy rằng Triệu Lôi mang diện mạo của đàn ông phương bắc, nhưng lá gan rất nhỏ, làm việc cẩn thận chặt chẽ, gần như tới mức yếu đuối, chẳng lẽ là di chứng sau lần bị thương này?
Xuyên qua cửa kính phòng ICU nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, trên người quấn băng gạc khắp nơi, rất chiều chỗ còn hiện rõ vết máu, từ đầu gối chân trái trở xuống đã trống không.
Tô Nhuyễn cảm thấy như có thứ gì đó đè nặng trước n.g.ự.c khiến cô không thở nổi. Kiếp trước khi cô gặp đối phương đã là bảy năm sau, khi ấy anh ta chống nạng, thị giác không bị kích thích mạnh như hiện giờ.
Mặc dù đã quen nhìn cảnh này, y tá Mễ vẫn không nhịn được thở dài, ra hiệu cho Tô Nhuyễn nhìn cô gái đang ngồi trên ghế cạnh đó: “Chị dâu Tiểu Thảo, vợ của Triệu Lôi.”
Cô gái tên Tiểu Thảo kia rất gầy, là kiểu gầy yếu do suy dinh dưỡng, sắc mặt cũng tiều tụy, lúc này hai mắt vô thần đang nhìn vào cửa sổ phòng bệnh, cũng khiến người ta lo lắng không thôi.
Cô nhớ rõ đời trước Triệu Lôi sống một mình, từ trước đến nay chưa từng nhắc tới vợ con, chẳng lẽ Tiểu Thảo kia tái giá sau khi anh ta tàn tật sao?
Tô Nhuyễn cũng không biết mình nên nói gì mới đúng, không quan tâm sau này cô ấy có rời bỏ Triệu Lôi hay không, giây phút này Tô Nhuyễn có thể cảm nhận rõ cô ấy bi thống cỡ nào.
Vậy mà lúc này còn không có một người thân nào bên cạnh cô ấy, Tô Nhuyễn đang nghĩ nên mở miệng thế nào, lại phát hiện ra sắc mặt đối phương tái nhợt như tờ giấy, cô lo lắng hỏi: “Chị dâu, chị làm sao vậy?”
Tiểu Thảo kinh hoảng ôm lấy bụng: “Con…… Con tôi……”
Sau khi nhận ra điều gì, sắc mặt Tô Nhuyễn đại biến, đặc biệt khi nhìn thấy vết m.á.u mờ mịt dưới người đối phương, cả người cô lập tức trở nên lạnh lẽo: “Chị… Chị đừng cử động…”
Giọng cô không lớn hơn giọng Tiểu Thảo bao nhiêu, phảng phất như bị thứ gì đó chặn ngay cổ họng, phát ra đều là âm câm: “Đừng cử động…”
Tô Nhuyễn cưỡng ép bản thân đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi gọi bác sĩ: “Bác sĩ!” Âm thanh ép ra từ cuống họng mang theo vài phần bi thương: “Cứu đứa trẻ…”
Tiếng kêu của cô khiến không ít người giật mình, nhân viên y tế cũng chú ý đến.
Lộc Minh Sâm đang xuống lầu, sắc mặt đột nhiên thay đổi, Bùi Trí Minh vội vàng chạy theo anh: “Làm sao vậy?”
Đập vào mắt là Tô Nhuyễn đang hoảng sợ đứng ngoài hành lang: “Chị dâu, chị sao thế…”
Lúc này sắc mặt Tô Nhuyễn tái nhợt gần như trong suốt, lung lay sắp đổ vịn vào vách tường, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.