Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 276: Mau tới bệnh viện

Cập nhật lúc: 2024-12-07 16:09:09
Lượt xem: 619

Tô Nhuyễn tung chiêu lớn ở hội chợ, đừng nói Lục Thần Minh và y tá Mễ, ngay cả dì Phúc bên cạnh nghe thấy cũng sửng sốt, hiển nhiên hoàn toàn không ngờ Tô Nhuyễn lại có thể dứt khoát như vậy.

Nhưng bọn họ không biết đây mới chỉ là kiến thức cơ bản Tô Nhuyễn luyện được đời trước, đương nhiên hiệu quả cũng rất rõ ràng.

Thần khí làm đẹp cho phái nữ, bất kể cô gái nào nghe thấy đều sẽ tò mò, khi có người đến gần sạp hàng, Tô Nhuyễn bắt đầu triển khai quyền cước.

Giá bán dây buộc tóc vẫn giống giá bán cô đặt ra ở tỉnh Đông Lâm, loại bình thường một đồng hai cái, loại gắn thêm trang sức một đồng rưỡi một đôi.

Hoa tai chia thành ba loại, ba đồng, năm đồng và tám đồng. Vòng cổ đa số đều là mười đồng.

Tô Nhuyễn vừa thi triển tay nghề phối hợp kết tóc và trang sức tuyệt diệu của mình, người vây xem càng lúc càng nghiều, người bỏ tiền mua cũng không ít, dì Phúc thu tiền mỏi cả tay, ông chú bán keo nước bên cạnh đứng xem một lát, không nhịn được cũng mở miệng: “Giữ cho tôi hai chiếc một đồng rưỡi, mang về cho con gái dùng.”

Tô Nhuyễn cười ha ha: “Vậy ngài nhớ giữ cho cháu một lọ keo nước nhé.”

Vân Chi

Đúng lúc ấy, Tô Nhuyễn nghe được một giọng nói quen tai.

“Tô Nhuyễn?”

Thấy có người gọi, Tô Nhuyễn ngẩng đầu lên, lập tức kinh hỉ: “Y tá Mễ?”

Ánh mắt dừng trên người Lục Thần Minh thì hơi sửng sốt: “Các anh đi làm nhiệm vụ đã về rồi à?”

Lục Thần Minh đắc ý nói: “Vì nhớ y tá Mễ nhà tôi quá, nên tôi gấp rút quay về, Lộc điên kia khả năng phải hai người nữa.”

Y tá Mễ dùng khuỷu tay huých anh ta một cái, nói với Tô Nhuyễn: “Đừng nghe anh ấy, đoàn trưởng Lộc nhà cô nhận nhiệm vụ khác.”

Tô Nhuyễn hỏi: “Không có gì nguy hiểm chứ?”

Lục Thần Minh đảm bảo: “Yên tâm đi, không thành vấn đề.”

Nghe thấy câu này, cả người Tô Nhuyễn đều thả lỏng không ít: “Cảm ơn.”

Người trước sạp hàng càng ngày càng nhiều, Tô Nhuyễn tặng y tá Mễ hai chiếc dây buộc tóc, sau đó không rảnh hàn huyên nhiều, y tá Mễ thấy vậy cũng kéo Lục Thần Minh chào tạm biệt.

Sau khi đi xa, mặt Lục Thần Minh đầy vẻ nghi hoặc: “Không phải cô ấy sắp vào đại học à? Sao còn bày quán ở chỗ này?”

“Không đúng, cô ấy rất quan tâm đến Lộc điên kia, sao còn tâm trạng bày quán chỗ này?”

Y tá Mễ lườm anh ta một cái: “Chẳng lẽ phải giống cô giáo Hàn, cả ngày tâm thần không yên ngồi nhà chờ đợi mới là lo lắng?”

“Vậy có phải anh cảm thấy em cũng không quan tâm lo lắng cho anh không? Ngày nào em cũng đi làm đó.”

“Sao có thể?” Lục Thần Minh nói xong lại đau lòng: “Đi làm thì đi làm thôi, em tranh đua như vậy làm gì?”

Y tá Mễ thở dài: “Anh cho rằng em muốn sao? Nhưng chỉ khi bận rộn mới không nghĩ nhiều, nếu không quá giày vò.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-276-mau-toi-benh-vien.html.]

Cô ấy quay đầu nhìn Tô Nhuyễn: “Khả năng cô ấy cũng vậy.”

Lục Thần Minh áy náy, nói: “Xin lỗi, đã để em phải lo lắng, lát nữa dạo phố xong, anh về nhà nghỉ ngơi với em.”

Y tá Mễ hạnh phúc khoác tay anh ta, cười ngọt ngào.

Còn Tô Nhuyễn, lúc này trong đầu chỉ nghĩ đến tiền. Lượng người đi chơi hội chợ kiểu này không cần phải nghĩ, đến chiều khi thu quán hai người đã bán được hơn một nghìn năm trăm chiếc dây buộc tóc, hoa tai và vòng cổ cũng bán được một nửa.

Về đến nhà, dì Phúc đếm tiền, Tô Nhuyễn đi kiểm tra nguyên liệu còn dư thừa, sau đó dứt khoát đi tới tiệm vải, mua mười mấy khúc vải mang về.

Cô vừa vào nahf đã trông thấy hai mắt dì Phúc sáng lấp lánh: “Bán được hơn một ngàn đồng đó, chi phí mua dây thun và vải vụn linh tinh cũng chưa tới hai trăm nhỉ?”

Tô Nhuyễn ôm vải vào phòng: “Cho nên mua bán thứ này rất được, số dư lại khả năng không đủ mai kia bán, cháu cố làm thêm chút nữa.”

Dì Phúc cũng tới hỗ trợ, tuy rằng mua cả khúc vải tốn nhiều chi phí hơn chút, nhưng hiệu suất khi làm tăng lên rất nhiều, đến trước giờ đi ngủ hai người đã làm thêm được hơn hai trăm chiếc có gắn phụ kiện.

Tám rưỡi, dì Phúc đi nghỉ, Tô Nhuyễn vẫn tiếp tục làm.

Sáng hôm sau, hơn năm giờ dì Phúc tỉnh lại, thấy Tô Nhuyễn vẫn đang ngồi dẫm máy may, bà ấy hoảng sợ: “Cháu làm cả đêm à?”

Dường như lúc này Tô Nhuyễn mới phát hiện ra, vậy mà trời đã sáng.

Dì Phúc nói: “Sau này đừng như vậy, hội chợ kiểu này tháng nào cũng có, chẳng qua không ở thôn Ngụy bên cạnh mà thôi. Hơn nữa thi thoảng còn có chợ phiên, cháu không cần tranh đua như vậy.”

Tô Nhuyễn mỉm cười: “Cháu chỉ không buồn ngủ lắm, không ngờ lại thức đến tận giờ này.”

Dì Phúc không nghi ngờ gì, dù sao bốn năm ngày kiếm được bảy tám trăm đồng, hưng phấn cũng là chuyện bình thường.

Ngày hôm sau, lưu lượng người tới hộ chợ ít hơn ngày đầu tiên một chút, nhưng sạp hàng của Tô Nhuyễn lại đông khách hơn, có người là khách quen, có người là thấy người khác dùng đẹp cố ý tìm tới.”

Không ít người mua mười cái, tám cái, Tô Nhuyễn sẽ tính rẻ chút. Có người phụ nữ mở miệng hỏi: “Tôi mua hai trăm cái, cô bớt được bao nhiêu?”

Nghĩ đến điều gì đó, Tô Nhuyễn không trả lời ngay, chỉ đưa cho người phụ nữ kia một dãy số điện thoại: “Hiện tại khó mà nói được, đợi tôi về tính toán lại, nếu chị định lấy nhiều, tôi có thể để giá thấp cho chị, mấy ngày nữa chúng ta bàn bạc kỹ càng hơn.”

Nếu có thể bán sỉ, cũng coi như thêm một con đường tiêu thụ, đương nhiên Tô Nhuyễn sẽ không từ chối.

Đến buổi chiều dọn hàng, hơn hai ngàn chiếc dây buộc tóc và trang sức đều đã bán hết, chỉ còn dư lại mấy trăm chiếc dây buộc tóc, hiển nhiên không đủ cho ngày thứ ba.

Sau khi về đến nhà, vốn dĩ Tô Nhuyễn đang định gấp gáp chế tạo thêm một đám, đột nhiên lại nhận được điện thoại của y tá Mễ: “Tô Nhuyễn, mau tới bệnh viện, đoàn trưởng Lộc nhà cô đã về rồi.”

Sắc mặt Tô Nhuyễn đại biến, dì Phúc cũng sợ hãi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à? Ai bị thương? Có nghiêm trọng không?”

Tô Nhuyễn lắc đầu không rõ, y tá Mễ nói xong đã vội vàng cúp máy, hình như cô nghe thấy có tiếng người kêu cứu… Nghĩ tới đây cô lại hốt hoảng.

Chân cẳng dì Phúc không tiện, kéo cô lại nói: “Cháu đi trước, dì ở nhà chờ điện thoại của cháu, nếu cần thứ gì thì gọi điện thoại cho dì, dì mang qua cho.”

Tô Nhuyễn cũng chỉ có thể làm như vậy, cất bước chạy tới bệnh viện trước.

Loading...